Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 108: Chương 108




Đường Ân nắm cổ áo cô ta, hung dữ nói: “Chỗ nào cô cũng không sánh bằng! Nhất là cô sử dụng thủ đoạn ác độc suy nghĩ nham hiểm, trong mắt tôi có khác.

gì sâu bọ trên đất đâu… Cô cảm thấy cô dùng thủ đoạn này thì có cảm giác thành công lắm hay sao? Cô dựa vào.

cái gì mà bảo Kỷ Du Du dọn ra ngoài? Cô dựa vào cái gì bảo chắn ngang giữa cô và tôi?…” ngơ ngác nhìn, toàn thân đều run rẩy.

Đường Ân quay đầu, liếc nhìn ông cụ vẫn đang đứng ngây tại chỗ, bình phục tâm trạng trong lòng một lát: “Trước đây vẫn chưa nghĩ ra để ông cụ Thẩm điêu khắc cái gì, bây giờ tôi suy nghĩ rõ ràng rồi, cần ông điêu khắc cho tôi một thứ cực kỳ có ý nghĩa…

“Anh muốn điêu khắc cái gì…’ Bà run run hỏi.

Chàng trai trước mặt này tạo áp lực quá lớn cho bà, cho nên bây giờ khi nói chuyện, bà ta cũng không nói trôi chảy được.

Đường Ân nhún vai, cười nói: “Điêu khắc hình ảnh hôm nay! Tôi cảm thấy cảnh tượng tôi tỏ tình với bạn gái ngày hôm nay, cần được ghi chép lại! Để ông ngồi đây nhìn từ đầu đến cuối, nói vậy chắc cũng có chút cảm xúc, điêu khắc không có vấn đề gì chứ?” “Không… Không có vấn đề gì!” Ông cú nuốt ngụm nước miếng.

Giờ phút này, ông cụ Thẩm và bà Thẩm cũng hơi kinh ngạc!lại muốn điêu khắc cảnh tượng anh tỏ tình với! Nếu thứ này mà điêu khắc xong, e rắng sẽ là một tuyệt tác. Nhất là phối hợp với bầu không khí lãng mạn hôm nay, nhất định sẽ khiến cho danh tiếng của ông cụ Thẩm lại tăng lên một cấp bậc nữa.

Đường Ân cười cười, bộ dạng vô cùng.

hiền lành: “Được rồi, ba ngày sau bác sĩ Steve sẽ đến thành phố Giang, đến lúc đó tôi để ông và ông ta gặp mặt nhau!” “Được! Được! Cảm ơn anh!” Ông cụ liên tục gật đầu.

Bà Thẩm cũng cực kỳ biết ơn, cũng không còn thái độ ngạo mạn như lúc trước. Hai người nhận được kết quả mong muối, vội vàng nhường chỗ, đi ra ngoài nhà hàng.

Đường Ân nghe tiếng khóc của nhỏ dần, nâng đầu cô lên, đau lòng lau sạch nước mắt cô.

“Đi, đi nói cho người phụ nữ xấu xí này, nói anh là bạn trai của em, bảo cô ta sau này đừng có suy nghĩ như vậy nữa…” Gương mặt Kỷ Du Du lập tức đỏ lên, sốt ruột lại hơi xấu hổ cúi đầu.

Đường Ân cười cười: “Ngoan nào, nói cho cô ta biết đi…

Kỷ Du Du làm sao không biết xấu hổ mà mở miệng được, chỉ có thể kéo cổ tay Đường Ân, tuy trong lòng cũng chán ghét Viên Chỉ Am, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Viên Chỉ Am tỏ vẻ cầu xin, khóc ròng: “Đường Ân, tôi không dám nữa, tôi cũng không dám tính toán thủ đoạn gì nữa, tôi cầu xin anh…” “Cô điên à!” Đường Ân có chút hao tổn tinh thần sờ trán, nắm chặt tóc Viên Chỉ Am, hung dữ nói: “Cút! Tôi bảo cô cút đi! Sau này mười mét xung quanh tôi, không cho phép cô đến gần, trong phạm vi mười mét xung quanh bạn gái tôi, cô cũng không được đến gần…” Viên Chỉ Am nhìn bộ dạng hung ác của Đường Ân, suýt nữa thân thể nghẹn ngào, gần như mềm nhũn ngã vào trong lòng Đường Ân. Vốn dĩ thân hình cô ta đã cực kỳ quyến rũ, lúc này bộ dạng đau buồn, thân thể xụi lơ, rất nhiều người xung quanh nhìn thấy đều nuốt nước.

bọt.

“Tôi bị điên… Tôi thật sự bị điên…” Viên Chỉ Am cầu xin nói.

“Cút…” Một chân Đường Ân đạp Viên Chỉ Am ra, có chút ghét bỏ phủi một nhát trên người, vội vàng đi ra ngoài cửa. Mắt thấy Viên Chỉ Am đang định nhào lên, lập tức gào to với xung quani ta lại, bảo cô ta cút đi cho tôi…

“Ngăn cô Mấy nhân viên xung quanh lập tức đi tới, ngăn Viên Chi Am lại.

Viên Chỉ Am như đã phát điên, đau đớn gào to, giống như giờ phút này rời khỏi Đường Ân, cô ta sẽ như bông hoa rời khỏi mặt trời vậy, ngay sau đó sẽ chết đi vì thiếu ánh mặt trời. Nhìn bóng dáng Đường Ân dẫn Kỷ Du Du rời đi, thế mà €ô ta chỉ mất hết sức lực ngã xuống mặt đất, trong mắt tràn đầy trống rỗng.

Cuối cùng Đường Ân cũng bước vào thang máy, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Kỷ Du Du ngoan ngoãn dựa vào Đường Ân, sắc mặt ửng hồng, không biết tại sao trong lòng vẫn luôn có cảm giác cực kỳ phức tạp.

Từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ Kỷ Du Du vẫn chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, là loại cảm giác vui mừng, lại hơi sợ hãi, giống như trong lòng có một con nai con cứ chạy loạn trong trái tim cô.

Tỉnh tính…

Cuối cùng thang máy đã xuống đến tầng một, Đường Ân kéo Kỷ Du Du ra ngoài Vô $ố ánh mắt xúng quanh đều tập.

trung đến cùng một lúc, sau đó chỉ trỏ vào, giống như không biết đang nói cái gì.

Đường Ân biết rõ, e rằng tất cả mọi người ở đây đều đã nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy trong sân khấu nhà hàng rồi, lúc này nếu không muốn bị người ta coi như động vật, chỉ có thể kéo Kỷ Du Du nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Hai người chạy ra khỏi vòng vây thật lớn, một đường vọt đến đường dành riêng cho người đi bộ ở phía xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Đường Ân kéo Kỷ Du Du, để cô dựa vào lòng mình, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều: “Nếu lần này anh không phát hiện ra em có chỗ khác thường, có phải em lại định chạy mất hay không?” “Ừm..” Kỷ Du Du nhẹ nhàng đáp lời, trên mặt có chút ngượng ngùng.

Đường Ân cũng hơi thổn thức: “Nếu chạy mất, em đoán xem anh sẽ ra sao?” “Sẽ làm sao?” Kỷ Du Du dựa vào Đường Ân, cảm giác được mùi hương trên người Đường Ân, đỏ mặt hỏi.

“Đương nhiên là kiện thôi! Em nợ anh nhiều tiền như vậy, còn định chạy nữa sao?” Đường Ân nhíu mày, trên mặt có nụ cười xấu xa: “Nghĩ gì vậy hả? Số tiền mà em nợ anh, đều là tiền mà anh cưới vợ đấy… Anh thấy em cũng không trả được, anh mới gắng gượng giữ em lại, sau này lấy thân mà trừ nợi” Kỷ Du Du bĩu môi không vui, không ngờ Đường Ân lại nói ra những lời như vậy.

“Đừng chạy… Nếu em còn chạy nữa, anh thật sự không biết phải đi đâu tìm em đâu…” Giọng nói của Đường Ân đột nhiên dịu dàng hẳn xuống, để đầu Kỷ Du Du dựa lên vai mình Kỷ Du Du đỏ mặt, cảm nhận được dịu dàng hiếm có của Đường Ân, có cảm giác toàn thế giới đều đang mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng.

Cô gái này, cười lên thật sự rất đẹp! Hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cộng thêm da thịt trắng trẻo, bên trong toát ra hương vị hạnh phúc.

Đường Ân cười, qúay đầu; ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Viên Chi Am: “Tôi không hy vọng những chuyện như thế này xảy ra lần nữa… Nếu còn có lần sau, cô sẽ chết…” ‘Viên Chi Am nghe thấy vậy thân hình run rẩy, trên mặt hiện lên cảm xúc phức tạp.

“Ngực to não phẳng!” Đường Ân xoay người, kéo tay Kỷ Du Du, đi ra phía cửa.

“Đường Ân…” Viên Chi Am đột nhiên vươn tay, ôm chặt một chân Đường Ân: “Đường Ân, tôi…” “Tránh ra!” Đường Ân hất chân, một tay đẩy cô ta ra, trong mắt tràn đầy chán ghét và ruồng bỏ.

Toàn thân Viên Chỉ Am run lên, thế mà tận sâu trong lòng lại dâng lên cảm giác cực kỳ sảng khoái Từ nhỏ đến lớn: cô ta đều kiêu căng.

ngạo mạn, cho đến bây giờ đều chưa từng bị người ta coi thường bao giờ, từ trước đến nay cũng chưa từng gặp phải cảnh này bao giờ! Đừng nói là tát cô ta hai cái, ngay cả người trợn mắt với cô ta cũng không có. Hôm nay bất ngờ bị Đường Ân tát cho hai cái, thế mà lại tận sâu trong lòng cô ta, có một loại cảm giác khát khao sâu sắc.

“Đường Ân… Tôi thật sự thích anh!” Viên Chỉ Am lại lao đến, nắm chặt cánh tay Đường Ân, cô ta cũng không biết tại sao giờ phút này lại thật sự cảm giác được Đường Ân mới là người đàn ông.

Người đàn ông thật sự! Người đàn ông thật sự có thể chinh phục được cô ta! “Cút ngay!” Đường Ân hất tay cô ta ra, đẩy trán cô ta ra, đẩy đến mức cô ta lảo đảo lùi về phía sau Viên Chi.Amsi mê nhìn dáng vẻ Đường Ân đánh cô ta, quả thật còn đẹp trai ơn cả thiên thần, quả thật còn có cảm giác bạn trai hơn cả kẻ cơ bắp kia. Trước đó vẫn luôn muốn leo lên cây ngô đồng Đường Ân này, vậy mà bây giờ lại hưởng thụ cảm giác bạo lực này.

Lúc này, đột nhiên Đường Ân dừng bước, hai mày nhíu lại.

Nguyễn Thấm đứng đẳng trước hai người, cẩn thận nhìn hai người, cắn môi dưới, nói với Đường Ân: “Đường Ân, em có thể nói với anh vài câu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.