Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 113: Chương 113




“Ba… Đừng nói nữa…” Phó Doanh kéo tay Phó Hải Đông, sắc mặt khó coi.

Phó Hải Đông hung dữ lườm Đường Ân một cái, miệng vân lẩm bẩm: “Xúi quẩy! Nơi cao cấp như vậy mà lại có mấy con cá tạp bước vào, thật sự không hề tự ý thức.

được bản thân mình chút nào, chỗ nào cũng dám bước vào sao?” Sắc mặt Triệu Thanh Mai cũng không tốt, liếc Đường Ân và Bùi Nhược một cái trắng mắt, vẻ mặt cũng tràn đầy Đường Ân bị hai người này làm cho tâm trạng không thoải mái, lại bị Bùi Nhược kéo tay lại, rõ ràng không đồng ý cho anh nổi giận.

Nếu trong hoàn cảnh này lại nổi giận, vậy sẽ bất tiện cho.

cả hai bên. Mặc dù Đường Ân không sợ những chuyện này, nếu thật sự bị người ta biết, anh cố tình đi đối phó loại thấp kém như Phó Hải Đông, anh thật sự không còn chút mặt mũi nào.

Lúc này, hội trường đã yên tĩnh lại, có người dẫn Chương trình bước lên sân khấu, trên mặt nở nụ cười.

“Các vị, chào đón các vị đến tham gia buối giao lưu hội thương mại ngày hôm nay…” Người dẫn Chương trình cười, sau đó nói: “Hội giao lưu thương mại lần này là do hội thương mại thành phố Giang phát động, chủ yếu là căn cứ vào điều kiện đặc trưng của thành phố Giang, thu hút nhiều đầu tư hơn nữa vào thành phố, sáng tạo ra một thành phố Giang giàu mạnh phồn vinh hơn nữa…” Mọi người võ tay vang dội như sấm.

“Bên dưới, xin mời hội trưởng Vương của chúng ta, ‘Vương Điềm, lên phát biểu về đại hội lần này…” Người dẫn Chương trình vươn tay ra hiệu mời lên.

Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, trên mặt mọi người đều nở nụ cười.

Hội trưởng Vương lên sân khấu, nói mấy câu đơn giản liên quan đến quy hoạch và phát triển của thành phố Giang trong tương lai mấy năm gần đây.

Đường Ân trước giờ chẳng quan tâm đến mấy lời phát biểu kiểu này, nghe một lúc đã cảm thấy buồn ngủ.

Bùi Nhược lại kéo tay anh, bảo anh tỉnh táo lại một chút.

Đường Ân bĩu môi, không nói thêm gì nữa, Phó Hải Đông ngồi cùng bàn lại hừ lạnh một tiếng: “Cái đồ không biết trời cao đất dày, chạy đến đây làm gì cho mất mặt…” Đường Ân nhướn mày, vốn dĩ còn nể mặt Đinh Huyên, còn định để lại cho mấy người này chút thể diện, nhưng mà sao bọn họ càng nói lại càng khó nghe vậy? “Chấp nhặt với bọn họ làm gì? Không khỏi tự hạ thấp bản thân mình!” Triệu Thanh Mai an ủi một câu nhưng lại liếc nhìn Đường Ân và Bùi Nhược một cái.

Đường Ân cười lạnh một tiếng, không để ý chút nào.

Triệu Thanh Mai bĩu môi, kéo Phó Doanh sắc mặt không tốt ngồi bên cạnh, nói: “Đợi lát nữa Thanh Hòa đến đây, con cũng không thể nhăn mặt với người ta được chứ? Nếu dám nhăn mặt, xem quay về mẹ xử lý con thế nào!” Thân thể Phó Doanh run lên, sắc mặt hơi khó coi.

“Sao hả? Con còn tỏ ra chán ghét sao?” Triệu Thanh Mai lạnh lùng quát lên một câu, cười lạnh: “Thanh Hòa người ta có chỗ nào không tốt? Chân thành, chững chạc, sự nghiệp thành công, sau này con đi theo người ta, đó là phúc phận con tu được từ kiếp trước! Chẳng lẽ con còn định tìm tên côn đồ kia?” Sau khi nói xong, Triệu Thanh Mai còn cố tình liếc mắt nhìn Đường Ân.

Phó Doanh ngẩng đầu lên, hơi xấu hổ liếc mắt nhìn Đường Ân, sắc mặt khó coi.

“Đúng đấy! Loại côn đồ này sao có thể so sánh được với Thanh Hòa chứ?” Phó Hải Đông cũng hừ lạnh một tiếng, dựa lưng vào ghế, sắc mặt chế giêu: “Loại người như vậy cho dù có cố gắng mười nghìn năm, cũng không thể đánh đồng với Thanh Hòa được, địa vị xã hội của hai người đã không giống nhau rồi, một người là đồ bỏ đi, một người là tinh anh, có biết không? Loại người thế này: gặp được Thanh Hòa còn không sợ hãi đến mức tiểu ra quần sao?” Đường Ân cảm thấy mình ngồi chỗ này cứ luôn bị ánh mắt khinh bỉ này quan sát, cho dù anh chẳng hề nói một câu nào, Phó Hải Đông vẫn có thể kéo anh vào được.

Ngược lại Bùi Nhược vui vẻ đến mức không nhịn được, luôn giữ vẻ mặt tươi cười nhìn Đường Ân.

“Đợi lát nữa Thanh Hòa đến đây, thể hiện tốt một chút, có lẽ có thể giới thiệu chúng ta với hội trưởng Vương một chút…” Phó Hải Đông nói một câu, cố tình liếc mát nhìn Đường Ân, nhìn thấy vẻ coi thường trong mắt Đường Ân, trong lòng ông ta càng cười lạnh hơn nữa.

Làm sao loại người như thế này lại xuất hiện ở đây chứ? Ngược lại cũng đủ can đảm đấy, nhưng mà thân phận không bảng ai, chỉ sợ khi hội trưởng đến đây, loại người thế này sẽ phải chạy trốn mất! Nếu Đường Ân biết được suy nghĩ trong lòng vị này, không biết có cạn lời hay không, có điều lúc này ánh mắt anh vẫn luôn nhìn lên sân khấu.

Bài phát biểu của hội trưởng Vương cuối cùng cũng kết thúc, trong tay cầm micro, cười nói: “Bây giờ tôi giới thiệu mấy người, đều là những người cố tình đến thành phố Giang của chúng ta để đầu tư lần này… Người đầu tiên là anh Doãn Ngang và cô Diệp Khiêu Tuyết của tập đoàn Doãn Thị…” Bên dưới hội trường vang lên âm thanh như sấm rền.

Đường Ân nhướn mày, nhìn phía xa xa Doãn Ngang và Diệp Khiêu Tuyết đi lên sân khấu, trên mặt hai người đều nở nụ cười nhạt, nhìn qua vô cùng lịch sự.

Thế nhưng Đường Ân lại hiểu rõ, năng lực của hai người kia thật sự không cao.

“Xin mời ông Mã của tập đoàn Lâm Cương…” Tiếng võ tay lại vang lên lần nữa.

Một người đàn ông trung niên hơn bốn tuổi chậm rãi đi lên.

“Xin mời cô Lưu của tập đoàn Ích Dương.” Tiếng vỗ tay vang lên.

Cô Lưu Tử Văn hơn ba mươi tuổi chậm rãi đi lên sân khấu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa lễ phép.

Hội trưởng Vương cười cười, sau đó cầm micro, nói: “Được rồi, tôi đã giới thiệu xong, đợi lát nữa mọi người bàn bạc hợp tác, có thể đi lên phía trước nói chuyện với bọn họ… Hội thương mại chỉ cung cấp cho mọi người một sân khấu để làm quen, có thể nắm được kinh doanh chủ chốt hay không, còn phải xem chính mọi người!” Mọi người lại võ tay lần nữa, rõ ràng trong lòng đều rất kích động.

Ba tập đoàn ở tỉnh ngoài này cũng danh tiếng lẫy lừng, lần này có thể đầu tư vào thành phố Giang, đối với mọi ngành mọi nghề của thành phố Giang, đều sẽ tác động rất lớn.

Hội trưởng Vương xuống sân khẩu, toàn bộ hội trường đều sôi nổi.

Một số người tự cảm thấy mình có chút thân phận đã bắt đầu đi lên trò chuyện với nhau.

“Nhìn xem, Thanh Hòa đã đi lên trò chuyện với người của tập đoàn của Doãn Thị rồi kìa, đợi lát nữa không được sẽ đi tới, giới thiệu chúng ta!” Triệu Thanh Mai vẻ mặt kích động, bộ dạng vui mừng.

Sắc mặt Phó Hải Đông cũng hơi thay đổi, mơ hồ mang theo mong đợi.

Một nhà ba người này ngoại trừ sắc mặt Phó Doanh ảm đạm ra, hai người còn lại đều rất vui mừng.

Đường Ân dõi mắt nhìn theo, hai mày nhíu lại, anh có thể nhìn thấy rõ ràng, ở vị trí hàng trước trong hội trường, thật sự có một người đang trò chuyện với Doãn Ngang, có điều người này đã gần bốn mươi tuổi rồi.

Đây chính là chồng chưa cưới mà nhà họ Phó giới thiệu.

cho Phó Doanh sao? Trong mắt Đường Ân hiện lên tia coi thường sâu sắc.

“Xin đợi một lát, chúng ta gặp gỡ với mấy xí nghiệp cung cấp ngọc thạch đã…” Bùi Nhược nhẹ nhàng nói.

Đường Ân gật đầu, không để ý chút nào.

Lúc này, vợ chồng Phó Hải Đông đột nhiên kích động lên: “Thanh Hòa đến rồi, con nhìn xem Thanh Hòa đến “Con nhìn xem Thanh Hòa người ta thật là có lương tâm, biết rõ chúng ta ngồi đây, nên đến chào hỏi…” Triệu Thanh Mai vẻ mặt tự hào.

Thân thể Phó Doanh hơi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Người ngồi trên bàn này nhìn thấy Vương Thanh Hòa đi tới, đều rất kích động, cả đám người lần lượt đứng dậy, ngay cả Phó Doanh cũng bất đắc dĩ phải đứng dậy.

Rõ ràng thân phận người này không tầm thường, mới có thể khiến nhiều người lễ phép đón tiếp như vậy.

Đường Ân và Bùi Nhược ngồi tại chỗ, nhưng vẫn không hề nhúc nhích, mà sau khi Vương Thanh Hòa kia đi tới, nhìn thấy Đường Ân và Bùi Nhược vẫn còn ngồi tại chỗ, gương mặt vốn dĩ đang hiện lên nụ cười, hai mày dân dần nhíu lại.

“Vị này chính là…” Vương Thanh Hòa chủ động hỏi.

“Đừng để ý đến cậu ta, một tên côn đồ, cũng là một kẻ bỏ đi mà thôi…” Phó Hải Đông cười lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.