Âm… Bàn học trong phòng sách bị bản vỡ thành mảnh nhỏ, vụn gỗ bay khắp nơi.
Tim Đường Ân đột nhiên đập thình thịch, vội vàng kéo Kỷ.
Du Du vào lòng, sau đó che miệng cô lại, hai người đều nằm sấp dưới đất.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Du Du? Du Du?” Trong tai nghe vang lên giọng nói sợ hãi của Mạnh Quán.
Đường ấn tháo tại nghe xiếu sÃ, nữ tẢ, t¿. lạ thay đổi.
Sát thủ! Có người muốn lấy mạng anh! “Đường Ân, không ngờ được đúng không?” Dưới lầu.
vang lên tiếng cười ha hả, sau đó là tiếng bước chân: “Không ngờ được tôi sẽ đến tìm cậu chứ gì?” Đường Ân như ngừng thở, ôm Kỷ Du Du chạy ra khỏi phòng sách, anh biết ở lại đây chỉ có thể chờ chết, cho.
nên nhất định phải rời khỏi đây. Ít nhất phải rời khỏi nơi này, nếu không thật sự sẽ chết chắc.
Kỷ Du Du sợ hãi, khuôn mặt trở nên trắng bệch, ngơ ngác.
không dám nói một lời.
Đây thật sự như một chiếc xe tăng hình người, cao gần hai mét, dáng người vạm vỡ, chẳng khác nào Transformers loại nhỏ.
Tốc độ của Ân Nhất và Ân Nhị rất nhanh, dao nhỏ trong tay đã chém xuống, nhưng tên cao to kia lại cứ thế chịu hai con dao, sau đó muốn bắt lấy Ân Nhất.
Ân Nhất lùi về sau rồi lại bị kéo tới, chỉ nhìn thấy gã đàn ông nước ngoài cao to này nâng đầu gối lên muốn đánh vào ngực Ân Nhất.
Anh ta đưa tay ngăn cản, Ân Nhị cũng xông tới đá một cước lên cổ gã ta.
Gã ta không thèm để ý, mặc cho Ân Nhị đá mình, sau đó đầu gối dùng sức một cái.
Răng rắc…
Ngực Ân Nhất rắc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Gã đàn ông ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn gào thét, nắm lấy người Ân Nhất đập vào cầu thang.
Rắc một tiếng, hai chân Ân Nhất bị gã ta đập gấy, sau đó lại bị kéo tay đập lên trên vách tường.
Bịch một tiếng, Ân Nhất rơi xuống đất, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
“Ha ha ha… Đường Ân, xuống đây đi… Nếu cậu không xuống thì tôi đi lên nhé..” Doãn Ngang cười to, vẻ mặt tàn nhãn đâm một dao vào lồng ngực Ân Nhất, đôi mắt biến thành màu đỏ thãm.
Máu loãng nhỏ xuống đất dọc theo con dao của anh ta.
Lửa giận trong lòng Đường Ân dâng lên, nghiến răng nhìn chăm chăm cảnh này.
Anh hiểu rất rõ năng lực của Ân Nhất, tuyệt đối xem như kẻ mạnh hàng đầu trong các vệ sĩ. Người như vậy lại tên đàn ông cao to kia giải quyết trong nháy mát? Có lẽ vì địa hình trong cầu thang nhỏ hẹp, Ân Nhất hoàn toàn không thể phát huy ra lợi thế nhanh nhẹn của bản thân.
Nhưng như thế cũng có thể nhìn ra sức mạnh của gã đàn ông này đáng sợ đến mức nào.
Đây là một sự ám sát có âm mưu từ trước, hơn nữa chắc chắn gã đàn ông cao to kia không phải người bình thường, nói không chừng là lính đánh thuê của nước ngoài! “Cậu chủ, đi mau, dân cô Kỷ đi đi.
giận dữ kêu lên.
Ân Nhị lùi hai bước, “Đi? Hôm nay không ai được đi hết… Giết chết cậu ta cho tôi!” Doãn Ngang chỉ vào Ân Nhị.
Gã đàn ông đã xông lên, giãm lên cầu thang phát ra tiếng ầm ầm.
Đường Ân trợn mắt, vừa định tìm thứ gì đó giúp đỡ thì nghe thấy trong phòng vang lên tiếng hét thê thảm.
Kỷ Du Dul Đường Ân tức giận, xoay người xông vào phòng.
Lúc này, anh thật sự không quan tâm được quá nhiều.
chuyện nữa, đụng mở cửa phòng chạy vào trong.
“Đường Ân, cẩn thận..” Kỷ Du Du sợ hãi kêu lên.
Anh chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng nhảy xuống, theo đó có ánh sáng tráng chém lên đầu mình.
Đường Ân lùi về sau, nhưng một bàn tay của bóng đen kia đã nắm được áo anh, kéo Đường Ân vào lại trong phòng, ném lên trên vách tường.
Cơ thể Đường Ân bay lên, sau đó nhìn thấy bóng đen kia hơi nhỏ gầy, nhưng trong tay lại cầm kiếm Nhật mang.
theo hơi thở lạnh lẽo.
Người Nhật Bản! Sắc mặt anh trở nên cực kỳ khó coi, người bị đập vào.
tường rồi rơi xuống đất, xương cốt như vỡ vụn.
Bóng đen kia tiến lên một bước nắm lấy tóc Đường Ân kéo ra cửa, mà lúc này Doãn Ngang cũng đã bước lên lầu, trong tay cầm dao ngắn của mình, thấy Đường Ân chật vật như thế thì lập tức cười ha hả.
“Năm tỷ? Đến đây… tôi cho cậu năm tỷ này!” Doãn Ngang dừng lại nắm lấy tóc Đường Ân, sau đó tát mạnh một cái.
Chát…
Một cái tát khiến anh như muốn ngất đi, Doãn Ngang lại giãm chân lên lưng Đường Ân, tay còn nắm tóc anh, võ dao lên má anh: “Cậu còn muốn năm tỷ không?” Lửa giận trong lòng Đường Ân như muốn thiêu đốt cả cơ.
thể, hai tay chống xuống đất muốn đứng dậy.
“Cậu nói chuyện xem nào?” Doãn Ngang cười điên cuồng: “Trên thế giới này vẫn chưa có thứ gì Doãn Ngang tôi không mua được đâu… Năm tỷ, sau khi cậu chết, tôi đốt cho cậu được không? Ha ha ha… kéo cô gái kia qua để tôi xem thử trông ra sao? Nếu xinh đẹp thì tôi không ngại tặng cho cô ta chút tinh hoa đâu…” Bóng đen trong phòng di chuyển bắt lấy Kỷ Du Du, kéo ra ngoài trong tiếng kêu sợ hãi của cô.
Doãn Ngang nắm tóc Kỷ Du Du nhìn dáng vẻ cô trong ánh lửa yếu ớt, mừng như điên: “Ôi chao… vẻ ngoài cũng không tệ lắm? Sao nào? Ngủ với tôi một đêm rồi tôi thả cậu ta nhé?” Dứt lời, Doãn Ngang muốn xé rách áo ngủ Pikachu của Kỷ Du Du.