Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 127: Chương 127




Người đàn ông này rất cao lớn, cũng rất anh tuấn, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia như đang đeo một cái mặt nạ vậy, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

“Giơ tay lên!” “Tôi là Bùi Hạc..” Bùi Hạc lên tiếng, thản nhiên nhìn qua chiếc xe, sau đó giơ hai tay lên.

“Anh muốn làm gì?” ” Ý Â AI d W6 “Tôi chí đi ngang qua thôi..” Bùi Hạc nói xong thì từ từ lùi về sau; “Thật xin lỗi, tôi ở đây..” ‘Vừa lên tiếng, xe cảnh sát áp tải Tiết Bạch và Cảnh Kiếm ở sau cùng bị người mở cửa từ bên ngoài, sau đó nhân viên cảnh sát cũng bị ném thảng ra ngoài xe.

Brừm brừm…

“Du Du, đừng nói… đừng nói tối nay anh Đường Ân sẽ muốn cậu nhé?” Mạnh Quán hơi không chắc hỏi.

Kỷ Du Du sợ tới run lên: “Hả? Tớ… tớ phải làm sao đây?” Mạnh Quán cũng không biết nói gì, dứt khoát ngậm miệng lại. Cô ấy cũng chưa từng gặp phải chuyện này, cho dù bây giờ cô ấy đổi thân thể với Kỷ Du Du thì cũng không biết nên làm gì.

“Mạnh Quán… hay là, cậu qua đây giúp tớ đi..” Kỷ Du Du.

hơi sợ hãi dò hỏi.

Sắc mặt Mạnh Quán cứng đờ, đáy lòng có cảm xúc phức tạp. Giữa cô ấy và Đường Ân có hôn ước, chỉ là anh không thừa nhận mà thôi, còn cô ấy cũng không muốn nhắc tới. Nhưng nếu thật sự sống cùng một nhà, e rằng.

hai người thật sự sẽ có vấn đề.

“Không sao, anh Đường Ân sẽ không làm thế với cậu đâu..” Mạnh Quán nhỏ giọng an ủi.

Kỷ Du Du như con thỏ nhỏ bị kích động, không biết nên trả lời thế nào.

An ủi một lát, Mạnh Quán cúp máy, mặt cô ấy ửng đỏ đứng dậy khỏi bàn trang điểm, thở dài khe khẽ trong lòng rồi xoay người lên giường.

Đêm nay có làm thế nào Mạnh Quán cũng không ngủ được, không biết là đang hâm mộ Kỷ Du Du hay thấy đáng tiếc vì mình. Giao chồng chưa cưới của mình cho.

một cô gái xa lạ, tuy bây giờ cô ấy và cô gái này là bạn bè rất tốt, nhưng tâm trạng như thế vẫn khiến cô ấy khó.

chấp nhận được.

Một đêm này, Mạnh Quán mất ngủ, mà Kỷ Du Du trong biệt thự ở xa xa, cũng mất ngủ.

Cô mở to mắt nhìn về phía cửa, đáy lòng đầy căng thẳng.

Sáng sớm hôm sau, Đường Ân thấy Kỷ Du Du xuống lầu với đôi mắt thâm quầng thì hơi ngạc nhiên nhìn cô, cảm thấy hình như đã xảy ra vấn đề gì đó.

“Em… sao thế?” Đường Ân hơi nghi ngờ dò hỏi.

“Không… không sao!” Kỷ Du Du hơi kích động, ngồi xuống uống sữa, cúi đầu không dám nhìn Đường Ân.

Anh bĩu môi: “Hôm nay Đinh Huyên xuất viện, hai chúng ta phải đi đón cậu ấy! Anh xin nghỉ ở chỗ trường học.

giúp em rồi, nghỉ một ngày không sao đúng không!” “Ừm!” Kỷ Du Du gật đầu.

Đường Ân xoay người sờ đầu cô, lên lầu thay quần áo.

Hai người ra ngoài, lên xe đi thẳng đến bệnh viện.

Tình trạng vết thương của Đinh Huyên không tính là nặng lắm, tuy nhìn mặt mũi bầm dập, nhưng trên cơ bản đều là vết thương ngoài da, chỉ cần hạ sốt tiêu sưng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Mấy ngày này tĩnh dưỡng trong bệnh viện, sức khoẻ của anh ấy đã hồi phục khá tốt.

Đường Ân và Kỷ Du Du vừa đến bệnh viện đã nhìn thấy xe của nhà họ Phó đang đỗ ở cổng bệnh viện từ rất xa.

‘Vợ chồng Phó Hải Đông và Phó Doanh đều đi xuống, trong tay cầm trái cây và giỏ hoa vội vã bước lên lầu.

Thấy cảnh như vậy, Đường Ân không nhịn được nhíu mày, kéo tay Kỷ Du Du đi theo sau lưng bọn họ.

Có thể nghe thấy loáng thoáng giọng nói của vợ chồng Phó Hải Đông.

“Lần này phải nói chuyện đàng hoàng…” “Tôi biết rồi!” Triệu Thanh Mai đáp lại một tiếng, hơi không cam lòng nói: “Ai biết thằng nhóc kia có bản lĩnh lớn như vậy chứ? Bây giờ còn phải nhờ vả ngược lại Đinh Huyên..” Phó Doanh cúi đầu không nói gì, nhưng lại mang vẻ mặt nặng nề.

Sắc mặt Phó Hải Đông cũng khó coi, khẽ thở dài một tiếng. Vốn tưởng rằng nịnh bợ được Vương Thanh Hoà.

thì sau này nhà họ Phó sẽ phát triển nhanh chóng, không ngờ có một Đường Ân nhảy ra giữa đường. Hôm qua sau khi ra khỏi hội trường đã hỏi thăm thân phận của Đường Ân ở khắp nơi nhưng lại không thu hoạch được gì. Điều khiến bọn họ vui mừng là cho dù thế nào Đường Ân và Đinh Huyên cũng là anh em.

Thật ra mục đích chủ yếu hôm nay đến đây là thăm dò.

xem có thể vãn hồi, để con gái nối lại mối duyên với ‘Vương Thanh Hoà không.

Nếu không thể thì làm quen với Đường Ân một chút cũng được! Suy nghĩ này quanh quẩn mãi trong đầu vợ chồng bọn họ không tan đi được.

Sau khi lên lầu, hai người bước nhanh tới thẳng trước cửa phòng bệnh của Đinh Huyên, cố tỏ ra tươi cười.

“Đinh Huyên à, sức khoẻ sao rồi..” Phó Hải Đông lên tiếng trước, thấy Đinh Huyên trong phòng bệnh đã đỡ hơn nhiều cũng vui sướng nói: “Chú và dì Triệu của cháu đều rất lo cho cháu nên cùng nhau qua đây thăm cháu..” Định Huyên hơi sửng sốt, vội đứng dậy từ trên giường, hơi mất tự nhiên hỏi: “Chú Phó, chú..” “Đều là người trong nhà, ngồi là được rồi! Ngồi là được rồi!” Phó Hải Đông nói một câu, để trái cây lên đầu giường, nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn.

Đinh Huyên hơi hoảng hốt nhìn mấy người bọn họ, trong chốc lát không thể đoán được bọn họ đang nghĩ gì.

Phó Doanh đỏ mặt, có lẽ là thấy mất mặt, chỉ có thể cúi đầu vân vê góc áo của mình.

Triệu Thanh Mai cười gượng một tiếng, nụ cười trên mặt rất khó coi, đưa tay kéo Phó Hải Đông một cái.

Ông ta vội lấy lại tinh thần, cười gượng nói: “À… Cháu sáp xuất viện rồi đúng không? Không ai đến đón cháu sao? Mấy người bạn hôm đó của cháu đâu?” “Đường Ân ạ?” Đinh Huyên hơi ngơ ngác nhìn Phó Hải Đông.

“Đúng, là Đường Ân kia đấy, cậu ấy không tới đón cháu xuất viện sao?” Phó Hải Đông chờ mong nhìn anh ấy.

“Không biết nữa, có lẽ sẽ không qua đây đâu!” Đinh Huyên đáp.

” Phó Hải Đông sâu xa trả lời một tiếng, sau đó quay.

đầu dò hỏi: “Chú Phó hỏi cái này nhé, quan hệ của cháu và Đường Ân kia thế nào?” “Khá thâi Định Huyên chần chừ trả lời.

“Chỉ khá thân thôi sao?” Phó Hải Đông hơi thất vọng quay đầu nhìn Triệu Thanh Mai, cảm thấy sắc mặt bà ta hơi khó coi, vội cười gượng hỏi tiếp: “Rốt cuộc trong nhà Đường Ân kia làm gì thê?” “Cái này..” Anh ấy đắn đo một lát: “Cháu cũng không rõ lãm, cậu ấy không nói cho cháu biết, hình như trong nhà có chút tiền!” Nghe vậy sắc mặt Phó Hải Đông cũng trở nên lạnh lùng, trong nhà chỉ có chút tiền, chắc là quen Hội trưởng Vương, quan trọng là quan hệ của Đường Ân và Đinh Huyên cũng không thân lắm.

Nếu vậy, Đinh Huyên thật sự không đáng để bọn họ đầu †ư.

Sắc mặt Triệu Thanh Mai cũng nặng nề hơn, kéo Phó.

Doanh ra sau lưng, hờ hững nói: “Đinh Huyên, có vài chuyện cậu đừng trách chúng tôi, dù sao cậu cũng chẳng có bản lĩnh gì, ngay cả vấn đề ăn uống của mình cũng khó khăn… Phó Doanh là con gái của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn nó sống tốt hơn thôi, trong lòng cậu cũng đừng oán hận cái gì, nếu cậu thật sự có bản lĩnh thì chúng tôi đã đồng ý cho Phó Doanh theo cậu rồi” Nghe thấy lời này, đôi mắt Đinh Huyên mang theo u ám.

“Cậu không có bản lĩnh cũng không thể chậm trễ Phó Doanh nhà chúng tôi được..” Triệu Thanh Mai nói: “Hạnh phúc của Phó Doanh không phải cậu nói bằng miệng là xong… Cậu nói với người bạn kia của mình một chút, con gái nhà họ Phó chúng tôi muốn gả cho ai có liên quan gì với cậu ta? Cậu ta ngăn cản Vương Thành Hoà trên hội trường để làm gì?” Đinh Huyên ngẩng phảt đầu lên nhìn Phó Doanh ở xa xa, sắc mặt khó coi.

“Tổng giám đốc Đinh, chúng ta có thể đi rồi chứ?” Ngoài cửa vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.

Một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi trên mũi đeo mắt kính, mặc đồ công sở gọn gàng đi vào từ bên ngoài, nghi ngờ nhìn vợ chồng Phó Hải Đông một cái rồi quay sang nhìn Đinh Huyên: “Tổng giám đốc Đinh, xe đã ở dưới lầu rồi…

Chương 127 Saithìphảitrả giá Thật ra bây giờ tinh thân của Diệp Khiêm Tuyết đã gần như sụp đổ, cho dù cô ta còn sống cũng khó chịu hơn cả chết đi. Cứ như thế đưa cô ta đến Tập đoàn Doãn Thị, coi như nhắc nhở bọn họ.

“Cậu Đường, xử lý hai người kia như thế nào?” Bùi Hạc nhìn Tiết Bạch và Cảnh Kiếm.

Tiết Bạch đã đau đến ngất đi, còn Cảnh Kiếm thì cuộn mình, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra trên trán.

Đường Ân nheo mắt, trong lòng đã có quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.