Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 130: Chương 130




“Cô cho tôi cách liên lạc đi, tôi sẽ chọn một bạch mã hoàng tử cực kỳ tốt cho cô! Nếu còn không hài lòng, tôi cảm thấy tôi có thể làm bạn trai của cô, có thế nào thì cũng được hơn người nằm trên giường kia đúng không?” Đỗ Kiến Vỹ nở nụ cười phóng đãng, nhìn chảm chăm gò má trắng như ngọc của Bùi Nhược, đáy lòng mơ hồ hơi hưng phấn.

Trong lòng anh ta hiểu rất rõ một vài vấn đề trên xã hội, ví dụ trong mắt nhiều người, nghề bác sĩ này luôn mang theo một vài quầng sáng vĩ đại, rất dễ đem lại cảm giác.

gần gũi.cho người ta. Hơn nữa người bệnh còn ở trong.

tay bọn họ, thỉnh thoảng anh ta đưa ra yêu cầu như thế, cho dù người nhà của bệnh nhân không vui cũng sẽ không trở mặt ngay tại chỗ với anh ta.

Đường Ân quay lại, nhìn Nguyễn Thấm đứng trước mặt, trong lòng không gợn sóng chút nào. Cô gái mà trước đây anh từng coi như tính mạng, bây giờ đứng trước mặt anh gần như chẳng có gì khác với những người khác.

“Đường Ân, tìm chỗ nào ngồi một lát đi!” Nguyễn Thấm nhìn gương mặt Đường Ân, có cảm giác xa lạ mà quen thuộc.

“Muốn nói gì nói luôn ở đây là được rồi, bạn gái tôi còn đang đợi!” Đường Ân nhíu mày.

“Được!” Trong lòng Nguyễn Thấm cực kỳ phức tạp, vuốt tóc mình, áy náy cười “Đường Ân, tôi chuẩn bị rời đi… Tôi có cơ hội làm sinh viên trao đổi với một trường đại học ở nước ngoài, cho nên có thể lần này sẽ đi một thời gian…” “Giữ gìn sức khỏe!” Đường Ân gật đầu, xoay người nhìn về phía Kỷ Du Du.

“Đường Ân…” Nguyễn Thấm gọi một tiếng, giọng nói đột nhiên khàn khàn: “Nếu như không có Trương Cường, có phải anh vẫn có thể thích tôi không?” “Không đâu!” Đường Ân đáp lời rất thẳng thản: “Cho dù không có Trương Cường, cũng sẽ có Vương Cường, sẽ có Lý Cường, còn có Lưu Cường…” Thân thể Nguyễn Thấm run lên, nước mắt đã chảy xuống, nhìn bóng lưng Đường Ân rời đi, ôm mặt ngồi xổm xuống mặt đất, khóc òa lên..Ý tứ trong.

lời nói của Đường Ân có lẽ không có ý trách móc cô ta, nhưng lại có cảm giác.

xa lạ với cô ta. Lúc này Nguyễn Thấm mới biết được, trong lòng Đường Ân, cô ta đã không còn hình ảnh như trước từ lâu rồi.

Người xung quanh đều lũ lượt nhìn sang, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra ở đây, ánh mắt tò mò nhìn Nguyễn Thấm, bộ dạng hóng hớt chuyện vui, Đường Ân thở phào nhẹ nhõm, kéo Kỷ Du Du ra khỏi đường dành cho người đi bộ Ánh sao lấp lánh chiếu sáng toàn bộ thành phố Giang Lúc này Đường Ân mới cảm thấy, vừa nấy nói với Nguyễn Thấm những lời kia xong, trong lòng thoải mái hơn mấy phần. Bàn tay đang kéo Kỷ Du Du cũng nắm chặt hơn một chứt Hai người lên xe, lúc này mới đi về phía bệnh viện.

Vốn là muốn đến bệnh viện thăm Đinh Huyên, vì chuyện của Kỷ Du Du mà phải chậm trễ ở đây.

Tiếng động cơ Aston Martin gầm rú khắp con đường, lái thẳng đến tầng hầm để xe của bệnh viện.

Hai người xuống xe, đi thẳng vào thang máy, đến phòng bệnh của Đinh Huyên.

Dọc đường đi, Đường Ân kéo tay Kỷ Du Du, gần như không để cô rời đi nửa bước. Mà Kỷ Du Du cũng như chim nhỏ nép vào người, tuy rằng không có động.

tác gì mạnh mẽ, tuy gương mặt vẫn còn đỏ bừng, nhưng lại rất ngọt ngào đến gần Đường Ân, rất sợ chỉ một giây sau người này: sẽ biến mất trước mắt cỡ.

Hai người đi suốt quãng đường, trong mắt đều chẳng nhìn thấy bất kỳ ai, chỉ nhìn nhau chăm chăm, ánh mắt cưng chiều nhìn đối phương.

Khi đến gần phòng bệnh, Đường Ân nhíu mày dừng bước.

Trong phòng bệnh vang lên tiếng gào thét, giọng nói này nghe rất gắt gỏng, khiến Đường Ân kéo Kỷ Du Du lại theo bản năng lốt cuộc là cậu muốn thế nào?” “Cháu xin lỗi, chú Phó…” Giọng nói Đinh Huyện khàn khàn.

“Xin lỗi sao?” Sắc mặt Phó Hải Đông khó coi, chỉ tay vào Định Huyên đang năm trên giường bệnh: “Một câu xin lỗi của cậu là coi như xong sao? Rốt cuộc là cậu muốn làm gì? Ghúng tôi trốn cậu rồi mà vẫn còn không được sao?” Phó Doanh không chịu nổi nữa, chật vật kéo tay Phó Hải Đông, nước mắt rưng rưng: “Ba, con biết sai rồi, chúng ta đi về thôi!” “Về sao? Sau khi theo ba trở về rồi, có phải lại lén lút chạy đến đây không?” Phó Hải Đông tức giận đến run rẩy, đẩy con gái ra, chỉ vào Đinh Huyên, quát lên ầmĩ: “Đinh Huyên, tôi nói rõ ràng với cậu, cậu hoàn toàn không xứng với con gái tôi, sau này tốt nhất là đừng có liên lạc với nó nữa! Bản thân cậu có đức hạnh gì, chẳng lẽ không tiểu ra một bãi ‘ồi soi mặt mình vào xem? Cậu cảm thấy bộ dạng cậu bây giờ có thể xứng với con gái tôi sao? Cậu có cái gì? Cậu chỉ biết qua lại với đám bạn bè xấu, hàng ngày ra ngoài đánh nhau với người ta… Cậu cần xe không có xe, cần nhà không có nhà, ngay cả cuộc sống sinh hoạt cơ bản nhất của cậu cũng khó khăn… Tôi đã tìm bạn trai cho con gái tôi rồi, sau này cậu đừng đi tìm nó nữa! Cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, nếu còn quấy rầy con gái tôi, tôi sẽ tìm người đâm chết cậu…” Đỉnh Huyên há to miệng, trong mắt có vẻ đấu tranh.

“Ba, quay về thôi..” Phó Doanh hơi sợ hãi, kéo Phó Hải Đông.

Đường Ân đứng ở cửa ra vào liếc nhìn, ánh mắt nhìn về phía Đinh Huyên.

Đỉnh Huyên hít sâu một hơi, lòng như tro nguội, nhìn lên trần nhà.

Phó Hải Đông xoay người lại, kéo tay con gái đi ra phía cửa Đúng lúc Đường Ân đứng ở cửa ra vào, ngăn đường đi, khiến Phó Hải Đông.

ngẩng đầu lên, hung dữ trợn mắt lên nhìn Đường Ân: “Nhìn cái gì mà nhìn? Làm sao? Ấm ức à? Löại côn đồ như các cậu nên bị xe đụng chết từ lâu rồi, tránh gây độc hại cho xã hội…

Đường Ân không vui kéo cổ tay anh, ra cả.

ỷ Du Du bên cạnh anh đừng nói gì Phó Hải Đông liếc mắt nhìn Đường Ân, hung dữ lườm một cái, xoay người nói với Kỷ Du Du đứng sau lưng Đường Ân: “Cô gái này, cô không làm gì tử tế, lại cứ phải ở bên cạnh loại người này sao? Cậu ta có thể cho cô thứ gì tốt đẹp chứ? Cậu ta chẳng là cái thá gì cả… Một tên lưu manh mà thôi, cần tiền không có tiền, cần thân phận không có thân phận, cần địa vị không có địa vị, trong đầu óc cô toàn là nước sao?” Đường Ân nghiêng đầu, rõ ràng là không vui rồi.

“Gậu Đường?” Lúc này, từ trong hành lang phía xa xa, Từ Cương đã đi tới, hơi kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

Đường Ân hơi gật đầu, không để ý đến.

Phó Hải Đông sững sờ một lát, lập tức đổi thành gương mặt tươi cười: “Phó viện trưởng Từ, sao anh lại ở đây vậy?” “Tôi đến xem tình trạng bệnh nhân…” Từ Cương chỉ gật đầu một cái, xoay người đi đến bên cạnh Đường Ân, cười hỏi: “Sao cậu Đường lại có thời gian đến đây vậy? Có muốn đến chỗ tôi ngồi một lát không?” “Không cần!” Đường Ân không thích Từ Cương một chút nào, cảm thấy người này tràn đầy hơi thở nham hiểm.

Phó Hải Đông nhìn thấy thái độ của Từ Cương với Đường Ân, lập tức ngẩn ra, hơi ngượng ngùng nói: “Phó viện trưởng Từ; chuyện lần trước còn chưa cảm:ơn anh cẩn thận, lần này đúng lúc đến đây, hay là chúng ta ra ngoài ngồi một lát đ “Không cần đâu, tôi không có thời gian như vậy!” Từ Cương nhíu mày, liếc mắt nhìn Đường Ân trong phòng bệnh, thất vọng bỏ đi.

Phó Hải Đông hơi xấu hổ, tự dưng không biết nên nói gì bây giờ.

Đường Ân đã kéo cổ tay Kỷ Du Du đi vào phòng bệnh, đánh giá tình huống của Đinh Huyên, thở dài một tiếng: “Sao vậy? Lại liên lạc với người ta à?” “Không, là cô ấy tự đến!” Sắc mặt Đinh Huyên khó coi, hít sâu một hơi, ánh mắt có chút khẩn khoản nhìn Đường Ân: “Đường Ân, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện, hy vọng cậu có thể đồng ý với tôi…” *Hử? Chuyện gì?” Đường Ân hơi kinh ngạc vì rất hiếm khi nhìn thấy Đinh Huyên có vẻ mặt này.

Trong giọng điệu dịu dàng đó còn mang theo lấy lòng? Cuối cùng cô gái này là ai? Chương 130 De dọa và ép buộc Khi nấy mình bị mỡ heo che mắt rồi à? Còn muốn ra tay với người ta nữa? “Anh vào xem thử…” Từ Cương gật đầu, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Đỗ Kiến Vỹ nuốt một ngụm nước miếng, lặng lẽ lùi về sau. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bệnh viện vang lên âm thanh ầm ÿ, người của phòng bảo vệ đúng lúc đi đến.

“Ai là côn đồ? Đưa đi hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.