Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 134: Chương 134




Đỗ Kiến Vỹ từng nghĩ, cho dù bị người khác phát hiện thì cũng không có gì ghê gớm cả. Anh ta có chỗ dựa là Cục.

an toàn thực phẩm, có lẽ còn có thể bưng bít được.

Nhưng bây giờ thì khác, vì có quá nhiều người đã biết chuyện, nhiều đến mức anh ta khó mà tưởng được.

Loa phát thanh vừa vang lên, gần như tất cả mọi người trong bệnh viện đều biết cả rồi, điều đó tạo ra áp lực dư.

luận quá lớn, hoàn toàn không phải chuyện anh ta có thể.

ngăn lại được.

Thật độc ác! Người phụ nữ kia lại có thể độc ác như thế? Trưởng khoa Triệu quay đầu, đỏ mát nhìn chăm chăm Đỗ Kiến Vỹ: “Đỗ Kiến Vỹ, đều là chuyện tốt mà cậu gây ra đó..” “Trưởng khoa Triệu, chuyện này không thể trách tôi được, là người phụ nữ kia quyến rũ tôi trước..” Đỗ Kiến Vỹ luống cuống.

“Tôi giết cậu..

anh ta.

Trưởng khoa Triệu nhào lên, bóp lấy cổ “Đừng..” Đỗ Kiến Vỹ sợ hãi kêu to.

Sao Trưởng khoa Triệu còn nghe những lời này nữa? Trưởng khoa Triệu đè lên người Đỗ Kiến Vỹ, đôi tay bóp.

chặt lấy cổ anh ta, đáy lòng cực kỳ căm hận người trước mặt.

Anh ta cho rằng tất cả chuyện này đều có liên quan với Vu Thành Quang tiến lên đá một cước vào miệng Trưởng khoa Triệu, đá đến miệng anh ta đầy máu, răng cũng rơi xuống mấy cái.

“Dẫn đi!” Vụ Thành Quang vung tay lên.

Mọi người lập tức đi tới kéo Trưởng khoa Triệu ra ngoài.

‘Vu Thành Quang ngồi xổm xuống trước mặt Đỗ Kiến Vỹ, dựng thẳng ngón cái: “Cậu đúng là đỉnh thật, ngay cả em gái của anh Hạc cũng dám động vào, thật khiến tôi bất ngờ đấy!” Đỗ Kiến Vỹ lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Đừng, thả tôi ra, tôi quen người ở Cục an toàn thực phẩm đấy..” Vu Thành Quang nắm lấy tóc anh ta, đập đầu anh ta lên khung cửa, Đỗ Kiến Vỹ bị đập đến đầu tóe máu, trước mặt biến thành màu đen: “Con mẹ nó cậu quen ai à? Quen ông to bà lớn là dám tùy tiện đùa giốn người nhà bệnh nhân sao?” “Tôi..” Đỗ Kiến Vỹ run rẩy.

Ông ta lại nắm tóc đập đầu anh ta lên khung cửa lần nữa, đập liên tục mười mấy lần, khiến Đỗ Kiến Vỹ hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

‘Vu Thành Quang nắm tóc anh ta, kéo thẳng ra khỏi phòng bảo vệ.

Kết cục của Đỗ Kiến Vỹ chính là không chết thì cũng sẽ tàn tật cả đời, không ai có thể cứu được anh ta.

tấn Đồng Quản Hưu (1) Cảnh ở phòng bảo vệ bị mấy trăm người che chắn, người bên ngoài hoàn toàn không thấy rõ cuối cùng bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Phó thị trưởng Vương trong phòng họp xoa mi tâm, thở dài một hơi.

Ông già Miêu Bách kia còn đang trên đường đến, e rằng lần này rất khó xử lý! Phó thị trưởng Vương và Miêu Bách là chiến hữu, lúc trước ở cùng trong một chiến hào, ông ấy thật sự rất hiểu Miêu Bách.

Ông già đó chuyện gì cũng làm được, nếu mà thật sự nổi giận thì lão già kia đập nhà ông ấy luôn ấy chứ.

“Đau đầu quá!” Phó thị trưởng Vương lắc đầu, nhìn thoáng qua thư ký ở xa xa: “Ông già đó tới đâu rồi?” “Vừa ra khỏi sân bay, có lẽ sắp đến rồi ạ..” Thư ký đáp lời.

Ông ấy gật đầu, sảc mặt vẫn rất khó coi.

Bên này, Miêu Bách đúng thật mới ra khỏi sân bay, hơn nữa vẻ mặt cũng y như Phó thị trưởng Vương.

Người trên xe đều không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ bây giờ chọc giận Miêu Bách, sau này sẽ bị ông ấy trừng trị.

“Gọi điện thoại cho Đồng Quân Hựu..” Miêu Bách mất kiên nhẫn phất tay.

Thư ký chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gọi đi.

Chất ấn Đồng Quân Hưu (1) Tút tút tút…

“Tổng giám đốc Miêu..” Giọng nói hơi mệt mỏi của Đồng Quân Hựu vang lên.

“Đồng Quân Hựu, ông có bản lĩnh nhỉ..” Miêu Bách cười khẽ một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Cậu không có chuyện gì muốn nói với tôi à?” “Tôi..” Rõ ràng Đồng Quân Hựu im lặng hơn rất nhiều, ông ta biết Miêu Bách cười ha hả thế này, trừ phi thật sự vui vẻ, nếu không chính là tai hoạ ngập trời.

Rất rõ ràng rằng bây giờ chắc chắn không phải vui vẻ mà là điềm báo sắp nổi giận! “Đồng Quân Hựu, cậu cho rằng ông cả nhà họ Đường có thể bảo vệ được mình ư?” Giọng nói của Miêu Bách giống như ma trơi đến từ địa ngục vậy.

Đồng Quân Hựu im lặng, ông ta không biết nên nói gì.

Có một vài việc cho dù làm đến không chút sơ hở cũng sẽ bị người ta bắt lấy điểm yếu, huống hồ chuyện ông ta làm cũng chẳng phải không chút sơ hở.

“Cậu cảm thấy hai năm nay nhà họ Đường bắt đầu chia phe, cho nên không ai có thể uy hiếp đến mình đúng không?” Miêu Bách bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Đúng là nhà họ Đường có quy tắc như thế! Trước khi chia phe, không thể tùy ý thay đổi người phụ trách khu vực lớn, cũng không thể tùy ý chèn ép các người, nhưng cậu đừng đợi sau khi chia phe thì sẽ đến một vòng cải tổ

“Tổng giám đốc Miêu, tôi hiểu ý của ngài!” Đồng Quân Hựu cố hết sức kiềm chế cảm xúc trong lòng.

Miêu Bách lạnh lùng nói: “Cậu là người tôi dẫn dắt, không ngờ kẻ có vấn đề lại là cậu! Đồng Quân Hựu, cậu nhớ cho kỹ, tôi không quan tâm chuyện cậu muốn cấu kết với Đường Uý, nhưng nếu Đường Ân còn xảy ra chuyện như thế này nữa, cho dù chi thứ nhất của nhà họ Đường thẳng, tôi và ông hai cũng có một trăm cách khiến cậu chết! Nhớ kỹ, chỉ cần cậu không thoát khỏi trái đất này, chắc chắn cậu và người nhà của cậu đều không thể an toàn đâu..” “Tổng giám đốc Miêu, Đường Ân xảy ra chuyện ở chỗ tôi, tôi cũng không có cách nào cải! Hơn nữa chuyện xảy ra mấy năm trước kia, tôi còn có người nhà hay sao?” Đồng.

Quân Hựu nói rồi hít sâu một hơi, dứt khoát buông.

xuống sự kiêng dè nơi đáy lòng: “Khoảng thời gian này Đường Ân ở thành phố Giang quá tuỳ tiện, khiến người khác oán trách nên an toàn của cậu ấy mới bị uy hiếp, chẳng lẽ chuyện này cũng trách tôi ư” Miêu Bách híp mắt lại, trên người tản ra hơi thở nguy.

hiểm.

“Tổng giám đốc Miêu, tôi thừa nhận mình có chút liên lạc với Đường Uý, nhưng tôi không ra tay với cậu chủ!” Giọng nói của Đồng Quân Hựu cực kỳ bình tĩnh: “Liên lạc.

với Đường Uý là vì không còn tin tưởng Đường Ân! M: năm nay cậu ta đang làm gì? Chắng lẽ ngài không nhìn thấy sao? Dây dưa không rõ với phụ nữ? Trốn ở trong trường đại học chắng làm gì cả? Cái chúng ta cần là sự yên bình của năm tháng sau này, chứ không phải ăn rồi chờ chết cùng cậu ta! Tôi cũng không hề thấy tiếc khi Chất cậu ta bị ám sát, chỉ cảm thấy đáng… Không có bản lĩnh thì đừng lên tiếng ở nhà họ Đường, mất mặt người nhà họ Đường, cũng hại người bên cạnh mình! Còn nữa, ngài có thể kêu Đường Ân tự coi chừng mình, đừng quá ngông cuồng, chắc sẽ thật sự có thể kéo dài hơi tàn đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.