Trước giờ Kỷ Du Du không biết giữa Mạnh Quán và Đường Ân có hôn ước, chỉ cho rằng hai người là bạn bè.
lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Lúc này, cuối cùng cũng hiểu ánh mắt hâm mộ thỉnh thoảng xuất hiện của Mạnh Quán là gì! Thì ra đó không phải là hâm mộ với tình yêu, đó là hâm mộ với mình! Kỷ.
Du Du cảm thấy đáy lòng chua xót, nhẹ nhàng cúi đầu.
Có lẽ… Đường Ân vốn không thuộc về cô? “Cô Mạnh, xin lỗi, cháu có người rhình thích rồi!”.
“Cháu có người mình thích? Có phải cháu nghĩ răng mình là người nhà họ Đường thì tôi không thể động vào.
cháu không? Bây giờ tôi sẽ đánh chết cháu..” Mạnh Thúy.
Bình quát to.
“Đừng..” Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Kỷ Du Du.
Đường Ân ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Du Du đang ở trên giường nhỏ trước cửa, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mạnh Thúy Bình kiêu ngạo nhìn xuống hai người: “Đây là người cháu thích?” Đường Ân thấy dáng vẻ của Mạnh Thúy Bình như thế, sắc mặt lạnh lẽo: “Cô Mạnh, cô chăm cháu từ nhỏ đến lớn, cháu thật lòng kính trọng cô, nhưng nếu cô nhúng tay vào chuyện của cháu, chắc chắn Đường Ân cháu sẽ không để yên đâu!” Bà ấy hơi sửng sốt, lửa giận điên cưng loé lên nơi đáy mắt.
“Cháu nói được làm được!” Nét mặt Đường Ân u ám.
“Được..” Mạnh Thúy Bình nghiến răng, nhìn thoáng qua Đường Ân một cái rồi xoay người đi ra ngoài cửa.
Đường Ân thấy cuối cùng bà ấy cũng rời đi thì thở phào một hơi, tuy biết đã hoàn toàn đắc tội người này rồi, nhưng trong lòng như dỡ xuống được gánh nặng.
Trên thế giới này, Đường Ân chỉ sợ hai người phụ nữ, một người là Mạnh Thúy Bình của nhà họ Mạnh, một người là người mẹ đang ở Paris kia. Sự mạnh mẽ của hai người này gần như đều khắc vào trong xương, mang theo cứng cỏi trong mưa gió.
Thật ra người như vậy được rất nhiều người kính nể, nhưng trong lòng Đường Ân còn kính trọng họ nhiều hơn những người khác nữa.
Mạnh Thúy Bình nóng nảy rời đi, để lại Đường Ân và Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du ngẩng đầu, sắc mặt hơi khó coi.
Đường Ân cười, cố ngồi dậy: “Sao rồi? Khỏe hơn chưa?” Sắc mặt cô ảm đạm, cũng không trả lời Anh nhếch miệng cười, xoay người đi qua sờ đầu cô: “Sao? Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, bây giờ không quan tâm anh nữa hả? Em muốn bội tình bạc nghĩa đấy.
à? g13 đến từ Đường Uý Kỷ Du Du đỏ mặt, không nói thêm gì.
Đường Ân phất tay ý bảo y tá rời đi, đẩy Kỷ Du Du vào trong phòng bệnh, kề sát giường bệnh của anh.
Cô hơi bối rối: “Đường Ân Đường Ân cúi người xuống, bá đạo hôn lên môi Kỷ Du Du, khiến cô cảm thấy khó thở.
Sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu nhìn Kỷ Du Du đang đỏ mặt, bá đạo nói: “Anh không quan tâm em nghĩ thế nào, nhưng cả đời này em cũng đừng hòng rời khỏi anh, cho dù một chút suy nghĩ cũng không được, nhớ kỹ, dù là một chút cũng không được!” Trong lòng cô thật sự rất phức tạp, nhưng bị Đường Ân hôn đến tim đập thình thịch, liền thấy có hơi bối rối.
Đường Ân hung dữ nhìn cô một lúc, sau đó näm lên giường.
Hai giường bệnh kề sát vào nhau trông rất giống một cái giường lớn.
“Cái này xem như ngủ cùng một giường rồi, em muốn chạy cũng chạy không được đâu..” Anh nỉ non một câu.
Kỷ Du Du cắn môi dưới, nhìn Đường Ân một lúc, chóp.
mũi chợt chua xót, sau đó hốc mắt cũng ướt.
Anh thế này là đang làm gì vậy? Đang không ngừng phản kháng vì cô sao?
“Đợi anh ở đây!” Đường Ân nói một câu rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Cô ngơ ngác nhìn anh rời đi, trong lòng nhớ lại những lời Mạnh Thúy Bình nói, chần chừ lấy điện thoại ra, mở giao.
diện trò chuyện với Mạnh Quán, do dự một lúc lâu vẫn không nói gì.
Bên này, Đường Ân vừa rời khỏi phòng bệnh, điện thoại đột nhiên reo lên.
Anh lấy điện thoại ra, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Đường Uý! Nghe điện thoại video, bên trong vang lên âm thanh ầm ï, hình như đang ở vũ hội.
Anh thấy cuối cùng trong video cũng xuất hiện khuôn mặt của Đường Uý, miệng thì cười, nhưng trong lòng lại thầm căm hận.
“Đường Ân? Nghe nói cậu bị ám sát? Chị đây thật sự rất lo lắng đấy..” Cô ta cười ha hả, cười đến ngửa tới ngửa lui, ruy băng trước ngực như muốn rơi xuống, để lộ khe rãnh không được sâu lắm.
Đường Ân mỉm cười: “Chắc do mắt tôi mờ nên không nhìn thấy vẻ lo lắng của chị” “Sao có thể không có được chứ? Khi nãy vì lo cho cậu nên tôi còn uống nhiều thêm mấy ly nữa đấy..” Đường Uý.
cười ha hả, có vẻ rất vui, nói bằng giọng điệu cực kỳ quyến rũ: “Đường Ân, chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi nhỉ? Ba năm? Hay là năm năm? Tôi thật sự rất nhớ cậu… Cậu phải sống cho tốt nhé, đừng để chưa gặp lại tôi mà đã chết luôn rồi đấy..” “Tôi vẫn luôn rất may mắn!” Đường Ân cười tủm tỉm ngồi trong hành lang bệnh viện.
“Ôi… may mắn, cũng chưa chắc là có thực lực mà!” Đường Uý liếm khóe môi, nhìn Đường Ân bằng ánh mắt cực kỳ quyến rũ: “Mấy năm không gặp mà cậu cũng trưởng thành rồi nhỉ? Nếu không phải tôi là chị của cậu, tôi thật sự muốn đè cậu lên giường, xem thử cậu có phản ứng gì..” Dứt lời, Đường Uý kéo một anh chàng nước ngoài đẹp.
trai tới, đè đầu anh ta lên cổ mình, hơn nữa cô ta còn †ỏ vẻ rất hưởng thụ.
“Tôi nghĩ lần sau khi mình nhìn thấy chị sẽ rất dễ cảm thấy buồn nôn đấy..” Ánh mắt Đường Ân trở nên lạnh lẽo.
Đường Uý cười ha hả, phóng đãng nói: “Cậu… chắc rằng mình vẫn còn cơ hội nhìn thấy tôi sao?” “Nếu chị chết sớm, có lẽ thật sự không còn cơ hội rồi…
Đường Ân cười lắc đầu.
“Cậu vẫn chưa có bản lĩnh này đâu..” Giọng nói Đường Uý trở nên lạnh lẽo, đẩy anh chàng nước ngoài bên cạnh ra, u ám nhìn chảm chằm Đường Ân: “Vẫn nên co đầu rụt cổ trong trường đại học của cậu đi! Tôi cảm thấy tháp ngà mới hợp với người như cậu, còn xã hội này thật sự sẽ ăn thịt người đấy! Lỡ như cậu bị người ta ăn mất, thì người bên cạnh cậu đều phải chết hết đấy…” Uy hiếp! Đường Ân gắn giọng, nói nhỏ: “Khó lắm… Con người tôi từ nhỏ đã thù dai, chị cẩn thận một chút!” “Cậu còn giết được tôi chắc?” Đường Uý tỏ vẻ sợ hãi võ ngực mình: “Thật đáng sợ, nhưng thật ra thì tôi không sợ đâu… Dù sao trong sáu anh em họ, cậu là người ối phó nhất, cũng là người nhát gan nhất… Chú ý giữ gìn sức khoẻ, chị đây vẫn chưa thật sự ra tay đâu, lần sau đừng để mình chết đấy nhé… Ha ha ha!” Đường Ân cúp máy, sắc mặt lập tức trở nên u ám Đường Uý đang khiêu khích một cách trắng trợn! Anh siết chặt tay, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được chỗ đầu gối truyền đến cơn đau, khiến trong lòng anh càng căm hận hơn.
Đường Ân đứng lên, lúc muốn di chuyển chợt nhìn thấy một ông cụ sáu mươi mấy tuổi đứng ở cuối hành lang xa xa.
Ông cụ này có mái tóc và chòm râu bạc trắng, người hơi còng, nhưng đôi mắt lại sắc bén như chim ưng.
Anh nhìn chăm chäm ông cụ này, thầm cảm thấy không ổn, sau đó thấy ông cụ bước đi, chẳng mấy chốc đã đi đến gần anh giống hệt một bóng ma, đánh một quyền tới.