Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 192: Chương 192




Thư ký Tề thấy khí thế trên người Đồng Quân Hựu thì sợ tới tái mặt.

“Chuyện phát triển đến bước nào rồi?” Đồng Quân Hựu ném tài liệu đi, sắc mặt khó coi, ông ta thật sự không ngờ thôn Hoàng Dương kia lại là hang ổ ma tuý, xem ra Đường Ân này đúng là quá may mắn?

“Dư luận trên mạng và cảm xúc của dân chúng đều đứng về phía Đường Ân, hơn nữa mấy tài khoản truyền thông của chúng ta đang bị cảnh sát điều ra! Nói là tuyên bố tin tức không đúng sự thật, chỉ sợ sẽ bị truy cứu..” Thư ký Tề báo cáo.

Đồng Quân Hựu đứng lên, hai tay chống nạnh đi qua đi lại trong phòng.

Nếu nói vậy, bên mình ít nhiều gì cũng có chút tổn thất.

Lúc này, một bóng người vội vã xông vào trong phòng.

“Tổng giám đốc Đồng, không xong rồi..”

“Làm gì mà lúng ta lúng túng vậy, còn ra thể thống gì nữa?” Đồng Quân Hựu giận dữ.

“Họp báo! Họp báo! Nghe nói có người đến cục cảnh sát tự thú, nói là người nhà bị uy hiếp nên mới chụp ảnh thế này để người đăng lên mạng… Nghe nói… nghe nói là người của Đầu Tư Tài Chính chúng ta uy hiếp người nhà anh tai”

‘Sắc mặt Đồng Quân Hựu trở nên nặng nề.

Thư ký Tề cũng biến sắc: “Sao có thể như vậy? Sao anh ta.

“Câm miệng!” Đồng Quân Hựu gầm lên, liếc thư ký Tề một cái, phất tay đuổi người vừa đi vào ra ngoài, sau đó mới lạnh lùng nói: “Đường Ân này cắn ngược lại chúng ta một cái rồi!”

“Tổng giám đốc Đồng, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Thư ký Tề cũng kích động.

Thật ra trong xã hội thượng lưu ở thành phố Giang, uy hiếp người khác hoàn toàn không phải chuyện lớn gì.

Nhưng bây giờ là lúc quần chúng đang phẫn nộ, việc này còn bị người đặc biệt nói ra, ảnh hưởng của nó với Đầu tư Kim Dung chắc chắn không nhỏ.

“Người nhà của tên kia, tìm thời gian thả ra đi..” Đồng Quân Hựu siết chặt tay, ánh mắt thay đổi, đột nhiên nhìn về phía thư ký Tề.

Gã ta run rẩy, có dự cảm chẳng lành.

“Thư ký Tề, bình thường tôi đối xử với cậu không tệ…”

Đồng Quân Hựu nhàn nhạt nói, phất tay: “Chuyện này cậu nhận đi, sau này chắc chãn tôi sẽ không bạc đãi cậu!”

“Tổng giám đốc Đồng!” Thư ký Tân run lên.

“Sao? Chẳng lẽ không được à?” Đồng Quân Hựu lập tức nhướng mày.

“Được!” Gã ta siết tay, lớn tiếng đồng ý.

Chuyện này có thể nói là chứng cớ rành rành, bọn họ muốn phản bác cũng không có cơ hội. Vì người nhà bị uy hiếp thật sự đang ở trong tay bọn họ, cho nên so với phản bác, không bằng thoải mái nhận chuyện này, sau đó đẩy một người chịu tội thay ra.

Rất rõ ràng, trong mát Đồng Quân Hựu, thư ký Tề chính là người chịu tội thay tốt nhất.

“Mở họp báo đi..” Đồng Quân Hựu xoa đầu mày, thầm căm hận. Nếu còn cách nào khác, ông ta thật sự không muốn đưa thư ký Tề ra, nhưng chuyện đã tới mức này rồi, chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Hơn nữa tối nay còn có phần hợp đồng thứ hai phải ký với Rodin, ông ta tuyệt đối không thể để mình hoảng loạn.

“Vâng!” Thư ký Tề thầm thấy nặng nề, xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Đường Ân lạnh lùng đứng yên như một pho tượng.

“Bệnh tình đều đã trở nên ổn định rồi!” Bùi Hạc nói, đưa mắt nhìn vào trong: “Trên người cô Kỷ có nhiều nội thương, sau này phải tĩnh dưỡng, Hạt Tử cũng giữ được mạng, có lẽ cần một khoảng thời gian mới hồi phục được! Còn Ân Nhị… chỉ sợ sẽ bị tàn phế!”

Đường Ân siết chặt đã là kết quả tốt nh: nhẹ nhàng gật đầu, biết bây giờ.

Cho dù Ân Nhị có bị tàn phế, anh cũng sẽ nuôi anh ta cả đời, tuyệt đối không để anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Chuyện ngoài ý muốn trên buổi iển lãm ngọc “Đón người nhà của người anh em đã chết kia đến Tập đoàn Trung Ấn trước đi, tôi và Du Du sẽ đi thăm!” Đường Ân phất tay.

“Được!” Bùi Hạc gật đầu đứng lên, sau đó hơi chần chừ nhìn anh: “Cậu chủ, bên phía buổi triển lãm ngọc, cậu có muốn đi qua xem thử không?”

Đường Ân thoáng sửng sốt.

“Tôi nghe nói hình như xảy ra chút vấn đề..” Bùi Hạc chần chừ nói.

Anh gật đầu, đứng lên: “Tôi đi một lát, anh trông coi ở đây, tối nay tôi sẽ về!”

“Ừm, không thành vấn đề!” Bùi Hạc gật đầu.

Đường Ân lại nhìn Kỷ Du Du đang hôn mê một cái, xoay người đi xuống lầu, gọi cho Bùi Nhược.

Chuông chờ vang lên rất lâu, nhưng chị ta vẫn không nghe máy.

Anh hơi nhíu mày, vội vàng đi tới bãi đỗ xe ngầm, khởi động xe chạy về phía trung tâm triển lãm.

Bây giờ đúng là lúc huyên náo nhất ở trung tâm triển lãm.

Người tới tham gia triển lãm đồ ngọc lần này đã vượt qua dự đoán của tất cả mọi người. Vốn cho rằng phải có mấy chục nhà, không ngờ tổng cộng chỉ có mười mấy nhà đến tham gia mà thôi.

Trong góc sau cùng của hội triển lãm, nét mặt Bùi Nhược cực kỳ âm u.

Sau khi Đường Ân rời đi không lâu, vị trí ông cụ Thẩm đã đặt trước đã bị người của trung tâm triển lãm đẩy tới chỗ cuối cùng, vị trí ban đầu cứ thế bị Lâm Lập Quốc giành mất.

Bên cạnh anh ta là một ông lão sáu mươi mấy tuổi, tóc và râu đều bạc trắng.

Bùi Nhược nhìn thoáng qua Lâm Lập Quốc, lạnh lùng đứng lên.

“Cô Bùi, không bằng chúng ta bỏ qua đi!” Ông cụ Thẩm kéo chị ta lại.

Bùi Nhược lạnh lùng đáp: “Bỏ qua đi? Nếu cứ bỏ qua như thế, chỉ sợ Châu báu Kỷ Thị Nữ của chúng ta sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ đấy! Thay đổi vị trí của chúng ta chưa tính, lại còn cấm chúng ta dự thi?”

“Cũng phải trách tôi!” Ông cụ Thẩm giậm chân: “Lúc trước từ nói có lẽ sẽ tham gia dự thi, bảo bên tổ chức giữ tư cách tham gia dự thi lại, nhưng không ngờ lại không được dự thi!”

“Tôi đi tìm bọn họ..” Bùi Nhược đứng lên đi về phía bục chủ trì.

“Bùi Nhược?” Lâm Lập Quốc nhìn thấy chị ta đi tới thì lập tức đứng lên, trên mặt mang nụ cười ung dung: “Bùi Nhược, anh thật sự không ngờ em sẽ đến dự thi, nếu biết trước vị trí triển lãm này là của em, có thế nào anh cũng sẽ không cướp đâu!”

“Lâm Lập Quốc, dẹp cái diễn xuất ghê tởm của anh đi, đừng có làm bộ làm tịch ở đây!” Bùi Nhược lạnh lùng nói một câu, sau đó đi tới bục chủ trì.

“Bùi Nhược, em có ý gì?” Lâm Lập Quốc cười gượng, tiến lên một bước: “Nói thế nào chúng ta cũng có quen biết, thái độ của em thế này không tốt lắm đâu?”

“Anh còn biết chúng ta quen nhau?” Bùi Nhược lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu anh biết chúng ta quen nhau, vậy còn tạo áp lực với bên chủ trì, khiến chúng tôi mất cả tư cách dự thi hả?”

“Bùi Nhược, chuyện này không phải anh nói là được…”

Lâm Lập Quốc nhướng mày: “Anh chỉ có thể nói, chuyện này có vài thứ em không biết, nếu không cũng sẽ không như thế đâu!”

“Thứ tôi không biết?” Bùi Nhược cười lạnh nhìn anh ta: “Lâm Lập Quốc, có phải anh quá đề cao mình rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.