Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 195: Chương 195




“Sao… sao có thể? Thứ này chạm trổ ra bằng cách nào thế?”

“Đúng vậy, thứ này thật nghệ thuật”

Sau khi hộp được mở ra để lộ tác phẩm của ông cụ Thẩm, tác phẩm rất rực rỡ, mang một màu xanh biếc.

Lắc ước khilbường Ân mời Ống cÊhanếếo Wabạc ° biệt chọn từ nguyên liệu đến kỹ thuật cho ông cụ, đều sử dụng cái tốt nhất. Anh không thiếu chút tiền đó, cái muốn là kỷ niệm lần tỏ tình trước đây.

Trên tác phẩm là một quán cơm Tây nửa mở.

Đồ đạc bên trong quán cơm Tây đều chạm trổ cực kỳ tỉ mỉ, cho dù là bàn ghế hay nhân vật xung quanh đều được làm giống như đúc.

Trên sân khấu giữa quán cơm Tây này không có một bóng người, nhưng dưới sân khấu lại có hai bóng người đang đứng.

Một người trong đó là cô gái mặc váy dài trắng men, khiến cô gái nhìn như tiên nữ hạ phàm vậy, trên khuôn mặt của cô gái còn mang theo nước mát, nhìn kỹ có thể.

phát hiện cô gái này không phải đang đau lòng, mà là đang vui đến bật khóc. Trước người cô gái là bóng dáng của một chàng trai, hai tay anh nâng gò má cô gái, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Nếu chỉ như thế cũng không nhìn ra được chỗ xuất sắc, mà là vì chất men màu trắng trên đỉnh đầu hai người rất mỏng, có lẽ là sử dụng nguyên lý gương lõm, đúng lúc hội tụ thành một chùm sáng chiếu lên hai người. Chất men còn lại chiếu xuống từng điểm nhỏ tựa như cánh hoa vậy. Cho dù nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy cực kỳ tinh xảo. Đam Mỹ Hài

Tác phẩm này vừa xuất hiện lập tức làm dấy lên sóng to gió lớn.

Chỉ tiết và nghệ thuật đều có thể nói là đỉnh cao!

Lúc Lâm Lập Quốc nhìn thấy tác phẩm này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cho dù anh ta buôn bán châu báu nhiều năm rồi cũng chưa từng thấy một tác phẩm nào như vậy.

Sắc mặt của đại sư Lỗ bên cạnh cũng rất khó coi, còn tỏ vẻ không thể tin được.

“Tác phẩm này tên là Ngây Thơ, dùng để ghi chép câu chuyện tình yêu của một chàng trai và một cô gái ngây thơ! Ngày đó tôi may mắn nhìn thấy chàng trai tỏ tình với cô gái nhỏ bé này, cho nên cố ý chạm trổ ra..” Ông cụ Thẩm chậm rãi nói.

“Đây..” Lý Sở Bách ngơ ngác, sắc mặt cực kỳ khó coi, ông ta thật sự chưa xem tác phẩm của ông cụ Thẩm, lúc này cũng bị nó làm chấn động.

“Đúng vậy, đây là tác phẩm của Kỷ Thị Nữ chúng tôi..”

Bùi Nhược thản nhiên nói.

“Tác phẩm này… không được dự thi?”

“Bên tổ chức nghĩ gì vậy?”

“Đúng thị “Đây thật sự là tuyệt tác mà! Chắc chỉ có thần tiên mới chạm trổ ra được thứ thế này thôi đúng không?”

Không ít người đều sùng bái nhìn về phía tác phẩm kia.

Ông cụ Thẩm cực kỳ tự tin, nhìn thấy vẻ mặt của người trong hiện trường, nội tâm cũng tràn đầy tự hào.

Đại sư Lỗ nghe thấy những lời này, nét mặt cực kỳ nặng nề, vội vàng bước lên sân khấu: “Cho dù thế thì có thể làm được gì? Lá Rụng Bồ Đề của tôi cũng vô cùng tinh xảo, chính là tác phẩm hạng nhất của triển lãm ngọc lần này…

“Vậy không bằng đại sư Lỗ lấy ra, chúng ta cẩn thận so sánh xem được không? Hôm nay có nhiều bạn bè có mặt như vậy, cho bọn họ cùng nhau bỏ phiếu, chúng ta so sánh cho đàng hoàng, ông cảm thấy thế nào?”

“Ông.” Đại sư Lỗ hơi nghẹn lời.

“Tôi không đồng ý! Nếu lần này chúng tôi đã hạng nhất thì nên nhanh chóng phát thưởng mới phải, chúng tôi chính là hạng nhất, điều này không ai có thể giành được cả!” Lâm Lập Quốc vội vàng đứng lên, lớn tiếng nói.

Sắc mặt Lý Sở Bách khó coi: “Tôi thấy chuyện này cứ thế đi, không bằng cho ông Thẩm một giải thưởng đặc biệt, hạng nhất vẫn là Lá Rụng Bồ Đề…”

“Thưởng đặc biệt? Chúng tôi đến đây là vì hạng nhất, vì sao phải nhận thưởng đặc biệt?” Bùi Nhược lạnh lùng nhìn ông ta: “Nếu can đảm, chúng ta cứ để những người có mặt ở đây bỏ phiếu, còn nếu nhát gan, dứt khoát rời đi là được!”

“Đúng thế, so sánh một chút, để chúng tôi bỏ phiếu trực tiếp đi..”

“Đúng, chúng tôi bỏ phiếu..”

“Không sai, để chúng tôi bỏ phiếu!”

Mọi người đều lên tiếng muốn bỏ phiếu.

Lâm Lập Quốc hơi thẹn quá hoá giận: “Các người là cái thá gì, các người nói bỏ phiếu thì phải bỏ phiếu sao?”

“Nếu không dám thì cứ rời khỏi đây đi..” Bùi Nhược lạnh lùng nói, không thèm quan tâm đến anh ta. Chị ta biết dù hôm nay không có được hạng nhất cũng không sao cả, vì tác phẩm này của ông cụ Thẩm đã có được hiệu quả mà chị ta muốn rồi.

Tác phẩm này xuất hiện, chắc chắn mọi người sẽ nhớ kỹ nó, đương nhiên cũng sẽ nhớ kỹ Châu báu Kỷ Thị Nữ.

“Vậy bỏ phiếu..” Sắc mặt đại sư Lỗ u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nhược và ông cụ Thẩm: “Nếu tôi vẫn đứng nhất thì sao?”

“Nếu ông vẫn đứng nhất, vậy họ Thẩm tôi dập đầu trước ông cũng được!” Ông cụ Thẩm vốn nóng tính, lần này đã hoàn toàn bị chọc giận rồi.

Bùi Nhược hơi sửng sốt, vốn định kéo ông cụ lại, ai ngờ lần này ông cụ thật sự nổi giận “Được! Nếu ông thua thì phải quỳ xuống xin tha, tặng cái tác phẩm tên “Ngây Thơ” kia cho tôi! Nếu tôi thua, tôi cũng sẽ quỳ xuống xin tha, tặng Lá Rụng Bồ Đề cho ông!” Đại sư Lỗ căm giận nói.

Ông cụ Thẩm và Bùi Nhược đều ngơ ngác, vì bọn họ biết tác phẩm này là Đường Ân yêu cầu chạm trổ, nếu xảy ra vấn đề gì, bọn họ hoàn toàn không thể nói rõ với anh.

“Sao? Không dám cược hả?” Đại sư Lỗ nhìn thấy ông cụ Thẩm chần chừ thì lập tức sáng mắt lên, cười lạnh: “Ông Thẩm, trong cái giới chạm ngọc này, ông cũng là nhân vật đứng nhất đứng nhì, chẳng lẽ chút can đảm đó cũng không có sao? Hay bây giờ ông dứt khoát nhận thua, nếu quỳ xuống xin tha, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại!”

“Ông..” Ông Thẩm phẫn nộ, nghiến răng nhìn chäảm chằm ông ta.

“Không có gan cược còn ở đây là gì? Mau cút đi!” Lâm Lập Quốc cũng phản ứng kịp.

“Chúng tôi cược!” Lúc này, từ xa vang lên một giọng nói hờ hững, Đường Ân sải bước đi đến.

“Đường Ân..” Bùi Nhược nhìn thấy Đường Ân trở về lập tức vui mừng.

“Cậu là cái thá gì? Cậu nói cược là cược à? Cậu cho rằng mình là ai?” Đại sư Lỗ vừa nghe thấy lập tức nổi giận: “Người đâu, đuổi cái tên không biết tốt xấu này ra ngoài cho tôi!”

“Đuổi ra ngoài?” Đường Ân chậm rãi đi tới trước bục chủ trì, nhìn chằm chằm người bên trên: “Ai dám đuổi tôi ra ngoài? Người của trung tâm triển lãm không cần mặt mũi nữa sao? Chúng tôi nộp phí triển lãm lại đưa vị trí triển lãm cho người khác, bây giờ còn muốn đuổi tôi đi?

Chẳng lẽ các người làm ăn ở thành phố Giang như vậy hả?”

“Cậu nộp phí triển lãm? Cậu dựa vào cái gì mà nói mình nộp rồi? Cậu là ai mà dám nói nhảm ở đây hả?” Đại sư Lỗ rống lên.

Anh cười lạnh: “Nói nhảm? Chỉ dựa vào việc trong tay tôi có biên lai nộp phí triển lãm, hiểu chứ? Chỉ dựa vào việc tôi là người phụ trách của Kỷ Thị Nữ, tôi nói cược với ông, được không? Hôm nay ông không cược cũng không được! Nếu ai thua thì từ chỗ này quỳ ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.