Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 204: Chương 204




Hai chiếc xe chạy trên đường phố thành phố Giang, điên cuồng lao về phía trước.

Đôi mắt Đường Ân nhìn chăm chằm vào chiếc xe MPV trước mặt, cảm thấy trong lòng bàn tay mình đã chảy mồ hôi Làai? ‘ f# Â ZøAXW q Người trong chiếc xe trước mặt, rốt cuộc là ai?

Đường Ân rất muốn biết, cho nên quanh đi quẩn lại, nhưng cũng không có cách nào tưởng tượng được rốt cuộc là ai lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Cũng may tuy rằng chiếc xe MPV kia chạy rất nhanh, nhưng dù sao anh cũng đang lái một chiếc xe đua siêu cấp, chỉ trong thời gian ngắn đã kéo gần khoảng cách giữa hai xe.

Két két…

Xe MPV đột nhiên chuyển hướng, đâm vào một ngõ hẻm.

Đường Ân giãm phanh xe, xe đang chạy thắng trên đường lớn, đã đuổi theo chiếc xe kia vọt vào ngõ.

Ngõ hẻm này cũng không tính là rộng lắm, hai bên còn chất đống rất nhiều thứ, xe MPV một đường nhanh chóng lao đi, khiến toàn bộ ngõ hẻm gà bay chó sủa.

Vù…

Một tiếng, xe MPV chui ra khỏi ngõ hẻm.

Đường Ân nhanh chóng lái ra ngoài theo, trong nháy mắt anh có thể nhìn thấy chiếc xe phía xa rẽ vào một khúc cua độ khó cao, sau đó xông vào trong một khu dân cư.

Đường Ân không chần chừ, lái xe xông thẳng vào.

Rầm…

Hai chiếc xe đâm vào nhau, xe MPV đã nhanh chóng lái ra khoảng cách mấy chục mét, sau đó đột nhiên chuyển hướng.

“A.

Trong khu dân cư vang lên một tiếng sợ hãi.

Đường Ân nhìn thấy một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mặc áo dài màu đen, gương mặt kinh hãi nhìn chăm chằm xe MPV trước mặt.

Lúc này Đường Ân hoàn toàn không do dự chút nào, chân ga dưới chân điên cuồng khởi động, lái lên đâm về phía xe MPV.

Rầm…

Lại một tiếng nữa vang lên, xe MPV bị Đường Ân đâm đến mức xê dịch khỏi vị trí, khó khăn tránh né được người phụ nữ kia.

Mở cửa xe, ánh mắt Đường Ân lạnh lẽo hơn, không để ý đến người phụ nữ lớn tuổi kia, vọt thẳng về phía xe MPV.

Chỉ có giải quyết người trên chiếc xe MPV này trước đã thì mới được an toàn, nếu không cho dù bây giờ đi chăm sóc người phụ nữ kia, chỉ sợ cũng bị ra tay độc ác.

Tiếng gió êm dịu, không ngừng lay động xung quanh, dường như len vào từng sợi tóc của Đường Ân.

Từng cánh hoa anh đào từ giữa không trung nhẹ nhàng rơi xuống.

Trong lòng Đường Ân giật mình, vội vàng lùi về phía sau, trong tay nhanh chóng rút ra một con dao găm.

Hai nữ sát thủ Đông Dương!

Xoet…

Từ trong xe MPV vang lên tiếng gió lạnh lùng, đâm về phía cổ Đường Ân.

Đường Ân hít sâu một hơi, thân thể hơi nghiêng nhảy sang bên cạnh, cảm giác được luồng cảm giác lạnh lẽo gần như dán chặt da đầu Đường Ân, nghiêng người chém sang bên cạnh.

Keng…

Đường Ân giơ tay lên, dao găm và phi tiêu đụng vào nhau, ngăn được một đòn chết người.

Cửa xe MPV mở ra, một ánh đao lao thẳng về phía cổ Đường Ân.

Sắc mặt Đường Ân thay đổi, dao găm trong tay đột nhiên chém ra, ngăn lại thanh đao Đông Dương trước mặt.

Trong khoảnh khắc này, nữ sát thủ mặc bộ đồ màu đen đã nhào ra ngoài.

Đường Ân không nói hai lời, thân thể đột nhiên xô đến, thân thể nữ sát thủ yếu hơn, về mặt hình thể lại càng thua thiệt, hơn nữa hoàn toàn không nghĩ đến Đường Ân lại dã man như vậy, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước.

Động tác này của Đường Ân vừa nhanh vừa tàn nhẫn, khiến nữ ninja đập lên cửa xe, sau đó kéo cổ tay cô ta lại.

“Chán sống!” Ohashi Miki nói tiếng Trung, sốt ruột vội vàng rút cổ tay ra, ném cả đao Đông Dương trong tay đi, từ dưới bắp chân rút ra một cây phi tiêu, đâm về phía ngực Đường Ân.

Đường Ân đã từng gặp cách đánh này rồi, cho nên cực kỳ cẩn thận, một tay đè cổ tay Ohashi Miki xuống, thân thể hơi nghiêng sang bên cạnh tránh thoát.

Sau khi phi tiêu thất bại, tay còn lại của Đường Ân bắt được phi tiêu của Ohashi Miki, sau đó dùng đầu đập thẳng vào đầu Ohashi Miki.

Bốp một tiếng, Đường Ân cảm thấy trong đầu kêu ong ong, mà toàn thân Ohashi Miki ngửa ra đằng sau, trong mắt tràn đầy tức giận.

Xoet…

Lúc này, sau lưng đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi đến.

Đường Ân cảm giác được sự lạnh lẽo sau lưng. Giờ phút này, không cho phép Đường Ân nghĩ nhiều, vội vàng ôm Ohashi Miki, sau đó xoay người nhanh chóng, chuyển Ohashi Miki ra phía lưỡi đao đang xông đến.

Toàn thân Ohashi Miki giãy giụa mạnh, muốn tránh thoát sự trói buộc của Đường Ân, nhưng cảm giác được thân thể Đường Ân gần như đè nặng lên cô ta, hơn nữa một số vị trí dường như còn có phản ứng rõ ràng.

Giờ phút này, Ohashi Miki xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, thậm chí muốn một đao chém chết người trước mặt.

Đường Ân không nói hai lời, một chân đá về phía Ohashi lori.

Ohashi Iori nhanh chóng lùi lại, xách người phụ nữ nằm trên mặt đất dậy, đao Đông Dương đã đè lên cổ bà ấy.

Đường Ân cũng ôm chặt Ohashi Miki, lùi về sau một chút, đồng thời một tay nắm chặt cổ họng Ohashi Miki, miễn là Đường Ân nắm mạnh hơn một chút, trong khoảng thời gian ngắn, Ohashi Miki chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ.

Trong xe có tiếng khóc của Sầm Hạ vang lên, khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng thương.

“Bakal” Sảc mặt Ohashi lori giận dữ, đao Đông Dương trong tay đã gác lên cổ người phụ nữ: “Thả chị tôi ra, nếu không tôi sẽ giết bà ấy ngay bây giờ!”

Cổ tay Đường Ân ấn mạnh hơn nữa, đã có thể nghe thấy âm thanh răng rắc từ xương cổ vang lên: “Cô dám động đậy thêm chút nữa, chị cô sẽ chết ngay lập tức!”

Ohashi Miki lập tức đau đớn hét lên một tiếng, mà Ohashi lori lo lãng bước lên một bước.

“Lùi ra đẳng sau!” Đường Ân nghiến răng, không do dự chút nào.

“Được, thả chị tôi ra, nếu không bà già này phải chết…”

Giọng nói của Ohashi Iori có chút mềm mại, không có chút uy nghiêm nào.

Người phụ nữ sợ hãi, gương mặt nhìn Đường Ân, trên mặt đầy vẻ kinh hãi: “Cháu ơi, chuyện gì xảy ra thế này?

Đang ăn cướp sao?”

Đường Ân nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, trong mắt không dám thả lỏng chút nào.

“Cháu ơi đừng nghe cô ta, thím chỉ còn một nắm xương già, chẳng sống được bao lâu nữa, không thể tha cho đám người xấu này được…” Người phụ nữ lúc này dường như đã hiểu ra, vẻ mặt lo lắng nhìn Đường Ân.

Tuy Đường Ân có thể cảm giác được người phụ nữ này đang run rẩy không ngừng, nhưng mà lời bà ấy nói ra lại hiên ngang vì nghĩa lớn như vậy.

“Thả chị tôi ra…’ Ohashi lori nghiến răng, lưỡi đao đè xuống một chút, đã cắt rách cổ người phụ nữ.

“Không thể thả ra được, cháu ơi!” Giọng nói của người phụ nữ run run.

“Còn dài dòng nữa tôi sẽ giết bà đấy!” Ohashi lori lạnh lùng nói.

Đường Ân nghiến răng, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Đượ!

cTôi đếm đến ba, hai người chúng ta cùng thả người ra!”

“Cháu ơi không thể thả ra được! Làm người phải máu lạnh một chút, thím chết không sao, hai người này cũng đừng hòng sống nổi, cháu tuyệt đối không thể thả ra được…” Người phụ nữ hơi run rẩy nói.

Đường Ân nhìn bà ấy một cái, trong lòng rất bình tĩnh, lúc này cứu người mới là quan trọng nhất, về phần hai chị em này, sau này sẽ có nhiều thời gian đối phó bọn họ.

“Được!” Ohasihi lori oán hận lùi lại một bước, đao Đông Dương trong tay hơi lỏng ra.

“Ba… Hai… Một!” Đường Ân hít sâu một hơi, sau đó đẩy Ohashi Miki ra.

Ohashi lori đẩy người phụ nữ ra, nhưng mà đao Đông Dương trong tay cô ta đột nhiên giơ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.