Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 229: Chương 229




“Con..” Thẩm Như Mẫn tức giận, quay đầu lại dữ tợn trừng Đường Ân.

Đều tại người này!

Nếu không phải vì anh ta, hôm nay sao mình có thể bị đánh chứ?

“Cút!” Thẩm Từ Vũ rống to, cực kỳ uy nghiêm.

Thẩm Như Mẫn sợ tới mức run rẩy, giống như lúc còn nhỏ nhìn thấy người cha nghiêm khác vậy, tức giận nghiến răng xoay người.

Đường Ân ngồi trong xe nhìn hành động này của Thẩm Từ Vũ, ít nhiều cũng thoải mái hơn. Cảnh này của ông ấy rõ ràng là cho anh một bậc thang để đi xuống, cũng trở thành lời xin lỗi của chuyện khi nấy.

“Chàng trai, giúp việc này, coi như họ Thẩm nợ việc!” Thẩm Từ Vũ hít sâu một hơi, khom người với Đường Ân.

Anh chần chừ một lát mới mở cửa xe ra, nhanh chóng đi tới chỗ xe quân đội.

Lúc mấy người Thẩm Từ Vũ đến đã có chuẩn bị xe cấp cứu, lúc Đường Ân đi lên thì nhìn thấy sắc mặt bà Thẩm cực kỳ khó coi. Trên khoé miệng bà ấy còn dính máu loãng mới phun ra.

Thẩm Hàn Lâm nhìn thấy anh lên xe thì vội vàng lùi sang một bên.

Điền Lực xấu hổ ngồi trong góc không nói câu nào, bây.

giờ tâm trạng của anh ta cực kỳ phức tạp. Một mặt muốn Đường Ân nhanh chóng chữa khỏi cho bà Thẩm, để anh ta không cần phải gánh vác trách nhiệm, một mặt lại hy vọng Đường Ân cũng bó tay, đến cuối cùng mọi người đều không có cách nào, anh ta cũng sẽ không.

có trách nhiệm.

Đường Ân không thèm nhìn đến những người khác, tiến lên nắm lấy cổ tay của bà Thẩm, nội kình trong cơ thể bắt đầu rung động. Một bàn tay khác đè ở huyệt Thiên Trung của bà Thẩm, để nội kình nhanh chóng thẩm thấu vào trong huyệt đạo.

Bây giờ tình trạng sức khỏe của bà Thẩm rất tệ, hơi thở cũng rất hỗn loạn. Nếu muốn để bà ấy khỏe lại thật sự cần một khoảng thời gian nhất định.

Trong xe cấp cứu trở nên im lặng.

Thẩm Như Mẫn nhìn thoáng qua, hừ lạnh nói: “Cũng giống thế thôi! Nếu khi nãy đi bệnh viện nói không chừng đã đến rồi, mẹ tôi cũng không còn vấn đề gì nữa!”

Thẩm Từ Vũ quay đầu lại, nghiêm khắc nhìn cô ta, trong mắt mang theo sự tức giận.

Lương Thành vội vàng kéo tay áo Thẩm Như Mẫn, ý bảo cô ta đừng nói lung tung.

“Làm gì đấy?” Cô ta quay đầu trừng Lương Thành: “Đồ vô dụng, anh nhát gan không dám nói, chẳng lẽ còn không cho người khác nói?”

“Nếu còn nói lung tung thì cút ra ngoài cho ba!” Thẩm Từ Vũ lạnh lùng quát.

Thẩm Như Mẫn lầu bầu một câu, xoay người nhìn sang Đường Ân, đúng lúc này, bà Thẩm phun ra một ngụm máu.

“Cậu làm gì đấy? Cậu muốn hại chết mẹ tôi hả?” Thẩm Như Mãn lập tức hoảng sợ, đưa tay bắt lấy Đường Ân.

Anh hơi mất kiên nhẫn vung tay, trực tiếp đẩy cô ta ngã sang một bên.

Thẩm Như Mẫn đứng không vững đụng lên cửa sổ xe, ngẩng đầu nổi ậu dám đẩy tôi? Cậu lại dám đẩy tôi? Cậu có biết tôi là ai không?”

“Câm miệng!” Thẩm Từ Vũ thật không thể nhịn được nữa, rống lên: “Con có mắt không? Con không nhìn thấy người ta đã chữa cho mẹ con sao?”

Thẩm Như Mẫn sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy trên mặt bà Thẩm có chút sắc hồng, dần dần sáng sủa trở lại.

Cô ta chấn động, im lặng không nói nên lời.

Đường Ân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Thẩm Như Mẫn, sau đó quay sang nói với Thẩm Từ Vũ: “Tạm thời có thể giữ lý trí, nhưng phải lập tức đưa đến bệnh viện, kêu người đưa người trên xe tôi tới đây, cùng đến bệnh viện…”

“Được! Được!” Thẩm Từ Vũ sao có thể không đồng ý, vội vàng xuống xe cho người mời Kỷ Du Du đi xuống.

Thẩm Như Hinh ở bên cạnh vẫn còn ba vệt thuốc màu trên mặt, người mang theo cảm giác xinh đẹp ngỗ ngược thích thú nhìn Đường Ân. Từ vị trí này, đúng lúc có thể nhìn thấy sườn mặt kia. Trên khuôn mặt mang theo sự nghiêm túc và bình tĩnh không nên có ở độ tuổi của anh, điều này khiến cô ta có chút hứng thú.

Kỷ Du Du và Sầm Hạ được dẫn tới, xe cấp cứu từ từ khởi động.

Đường Ân vẫn không rời đi mà ngồi trong xe, hai tay còn đang đè huyệt đạo trên người bà Thẩm.

“Lại để cháu cứu thím lần nữa rồi..” Bà Thẩm bùi ngùi: “Thím cũng không biết nên cảm ơn cháu thế nào nữa!”

Đường Ân nghĩ lại vẫn thấy áy náy, bà Thẩm dính dáng vào đều là vì quan hệ tranh đấu của mình và Đồng Quân Hựu. Nếu hai người không tranh đấu, bà Thẩm cũng sẽ không đến nông nỗi này.

“Không sao ạ!” Anh cười, cố hết sức an ủi bà ấy.

Xe quân đội mở đường, đoàn xe nhanh chóng vào trong thành phố Giang, đến bệnh viện gần nhất.

Ở phía cuối đoàn xe, Lương Thành lái một chiếc Mercedes đuổi theo sau.

Anh ta không phải quân nhân, là người làm ăn có tiếng trong thành phố Giang. Mấy năm trước nhà họ Lương có.

thể xem như nổi trội, do đó anh ta với Thẩm Như Mẫn mới ở bên nhau. Ai ngờ mấy năm nay làm ăn không được tốt, nhà họ Lương dần yếu thế lại, có chênh lệch rõ ràng với bên vợ.

“Đã điều tra xong chưa? Cuối cùng thằng nhóc đó từ đâu đến?” Thẩm Như Mẫn ngồi trên ghế lái phụ, oán hận trừng xe cấp cứu trước mắt.

Ở thành phố Giang nhiều năm như vậy vẫn chưa có ai dám can đảm chọc giận cô ta đâu, không ngờ hôm nay.

lại bị một thằng nhóc ranh liên tục chọc giận, khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

“Tạm thời vẫn chưa điều tra được!” Lương Thành trả lời.

“Nhìn dáng vẻ vô dụng của anh đi!” Thẩm Như Mẫn không nhịn được châm chọc.

Lương Thành giải thích: “Nếu không phải vì chuyện này, bây giờ anh vẫn còn đang họp ở Đầu Tư Tài Chính đấy.

Lần này Đầu Tư Tài Chính đổi người, chắc chắn anh có thể lấy được đầu tư! Ai ngờ lại gặp phải chuyện này? Có thể trách anh được sao?”

Thẩm Như Mẫn hừ lạnh, oán trách: “Đợi lát nữa đến bệnh viện cho người bắt cậu ta lại, chuyện này nhất định không thể để yên! Cậu ta cho rằng ai cũng có thể kết thân với nhà họ Thẩm chúng ta sao? Muốn để nhà họ Thẩm của em thiếu nợ người khác, kêu cậu ta nằm mơ đi…

“Đến rồi!” Lương Thành quẹo cua, đã nhìn thấy bệnh viện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.