Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 241: Chương 241




Cho dù Đường Ân có chuẩn bị từ trước nhưng cũng không ngờ Kim Địch sẽ trở thành dáng vẻ như bây giờ.

Đôi mắt trống rỗng vô thần, mái tóc xõa tung sau lưng.

Lúc thấy anh, cô ta co người lại theo bản năng, đôi đồng tử như nhanh chóng to ra, trở nên không có tiêu cự, trong miệng còn lầm bầm: “Đồ đê tiện Bùi Nhược này…

Sao cô không chết đi? Tôi muốn cô phải chết, cô phải chết..*e.- Ẩ > Đường Ân than khế lắc đầu: “Thả cô ta ra đi, chø cảnh sát xử lý! Còn nữa, Vương Húc và Lô Tiên Lâm sao rồi?”

“Hôm qua Vương Húc được đưa ra ngoài, rơi vào tay cảnh sát, còn Lô Tiên Lâm thì bị người ta đưa đến Oshu, chỉ sợ có không ít người muốn tìm ông ta tính sổi” Viên Chi Am cực kỳ cung kính nói.

Anh khẽ gật đầu, xoay người đi về phía cầu thang.

“Người đàn bà đê tiện Bùi Nhược này, cô chết chắc rồi…

Ha ha ha..” Kim Địch đột nhiên cười to ra tiếng, âm thanh vang vọng trong hành lang.

Đường Ân biết, đây là hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, khiến tinh thần cô ta xảy ra vấn đề. Tình hình thế này cần phải vào bệnh viện, nhưng sợ là sau khi xuất viện, cũng chưa chắc cô ta có thể thoát khỏi bóng ma.

Không thể không nói, Viên Chi Am thật sự có chút thủ đoạn về chuyện tra tấn. Người phụ nữ bề ngoài cực kỳ quyến rũ này có một trái tim không từ thủ đoạn. Vì đạt được mục đích của mình, cô ta gần như có thể làm được tất cả mọi chuyện.

Đường Ân đi lên lầu, vừa mới ngồi xuống, Viên Chi Am đã đưa bảng báo cáo tài vụ đến trước mặt anh.

“Đây là sổ sách của công ty Lô Tiên Lâm, ông ta đã hoàn thành kết nối trang bị kỹ thuật giai đoạn trước với Oshu bên kia. Bây giờ Lô Tiên Lâm đã bị bắt, chúng ta hoàn toàn tiếp nhận công ty này, đã bắt đầu tiếp xúc với người bên kia rồi, mấy ngày nữa sẽ có người đến đây..”

Đường Ân đưa mắt nhìn qua sổ sách, khẽ gật đầi nói thế thì trang bị kỹ thuật cũng đã đến tay rồi đúng không?”

“Đúng vậy!” Viên Chi Am gật đầu.

“Tốt lắm, mấy ngày nay tôi sẽ cho người nhận chuyện này!” Anh gõ lên mặt bàn, im lặng suy nghĩ một lát, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi, bắt đầu từ hôm nay, hai chúng ta hết sạch nợ nần, mỗi người đi một hướng, coi như không quen biết nhau!”

Viên Chi Am run rẩy, có một cảm xúc ở sâu trong nội tâm nháy mắt nổ tung, thậm chí khiến cho thân thể không nhịn được mà run lên.

Đường Ân ngạc nhiên nhìn cô ta: “Sao hả?”

Viên Chi Am cúi đầu, hai hàng nước mát chảy xuống dọc theo gò má, một suy nghĩ to gan đột nhiên xuất hiện trong lòng cô ta. Sau đó, cô ta chợt quỳ xuống trong ánh nhìn ngạc nhiên của Đường Ân.

“Cô làm gì đấy?” Trong mắt anh loé lên sự chán ghét.

Viên Chi Am nhìn ánh mắt này, cảm thấy trong người như có dòng điện đang bắt đầu khởi động vậy. Cảm giác này khiến trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu, nhưng cũng mang theo sự sảng khoái.

ô ta bò tới trước mặt Đường Ân, đột nhiên ầu gối anh. Vì đang quỳ dưới đất, cho nên cái hoạ gần hết bờ mông mình làm lúc trước rất sai trái, tôi cũng biết anh ghét tôi, nhưng tôi thật sự rất hy vọng anh cho tôi một cơ hội, chỉ một cơ hội thôi… Tôi van xin anh để tôi ở bên cạnh anh Đường Ân có thể cảm nhận được Viên Chi Am đang dùng hết tất cả sức lực ôm lấy chân mình. Cô ta gân như là người có vóc dáng khiến người ta mê muội nhất trong những người anh từng gặp, ôm lấy hai chân anh như vậy mang lại một xúc giác mềm mại. Hơn nữa cổ áo mở rất lớn, hình dạng gần như không có quy tắc kia cũng khiến Đường Ân khó mà chịu đựng được.

“Đường Ân!” Viên Chi Am khóc nức nở, lắc đầu nói: “Tôi không có yêu cầu gì khác cả, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, tôi van xin anh…”

“Tôi đã có người mình thích rồi!” Đường Ân vẫn lạnh lùng.

“Tôi không để ý! Tôi thật sự không để ý đâu mài!” Cô ta lắc đầu, áp sát gò má lên: “Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, chứ không muốn cái gì khác cả! Đường Ân… Không, chủ nhân! Anh yên tâm, thân thể tôi rất sạch sẽ, trừ lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Dương Cầm, không có ai từng chạm vào tôi cả… Tôi không quan tâm anh có người mình thích, không cần anh có thể cho tôi cái gì, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến anh và Du Du, sẽ không làm ảnh hưởng anh với bất cứ người phụ nữ nào khác!

Anh có xem tôi như một món đồ, cho dù là một con chó, tôi cũng muốn ở lại bên cạnh anh!”

“Con mẹ nó, cô bị điên hả!” Đường Ân căm ghét đến nghiến răng, vội vàng đẩy mặt cô ta ra, càng chán ghét hơn: “Tôi cảm thấy có lẽ cô bị bệnh tâm thần rồi…”

“Tôi biết! Nhưng tôi không có cách nào cả!” Viên Chi Am bổ nhào đến rồi ôm chặt lấy đầu gối anh, nước mắt như muốn thấm ướt quần anh: “Tôi biết trạng thái của mình bây giờ không đúng, tôi từng đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng tôi không có cách nào thoát khỏi nó…”

Đường Ân hít một hơi khí lạnh, đẩy cô ta ra, nhưng cô ta thật sự rất mạnh: “Viên Chỉ Am..”

“Đường Ân, nể tình tôi giúp anh, anh đồng ý với tôi đi!”

Viên Chi Am vẫn luôn khóc lóc, khóc đến tan nát cõi lòng, khiến cả Đường Ân cũng cảm thấy khó chịu. Nếu là lúc trước, có lẽ anh sẽ không thèm quan tâm đến cảm nhận của cô ta. Nhưng bây giờ Viên Chi Am làm giúp anh nhiều chuyện như vậy, nhưng chỉ có một lời cầu xin thấp hèn đến thế?

Anh ngẩng đầu, thở một hơi: “Viên Chi Am, cô đứng lên trước, cho dù cô ở lại bên cạnh tôi, cách hai chúng ta ở chúng cũng phải thay đổi một chút!”

“Không sao, tôi đều nghe theo anh!” Viên Chi Am thấp hèn gật đầu, áp đầu mình lên đầu gối Đường Ân.

Anh hít sâu, dường như vì bị cô ta chạm vào vị trí nào đó, khiến thân thể lập tức có phản ứng.

“Chủ nhân, anh nói gì cũng được!”

“Đừng gọi tôi là chủ nhân, hơn nữa tốt nhất cô nên đứng lên trước, cứ mãi giữ tư thế này sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn với tâm lý của cô!” Đường Ân dịu giọng khuyên nhủ.

“Không, chỉ có làm như thế, thân thể và tâm lý của tôi mới có được sự thỏa mãn lớn nhất! Đường Ân, tôi xin anh, anh để t m như vậy với anh Viên Chi Am gần như cầu xin nói.

Anh siết chặt tay mấy lần, muốn đá văng cô ta ra, nhưng tâm lý giỏi nhất cho cô, cố hết sức để cô có thể bình thường lại!”

“Ừm..” Viên Chi Am trả lời như đang hưởng thụ, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Đường Ân cũng không biết cuối cùng cô ta có nghe vào.

hay không, chỉ nghiêng đầu nhìn cô ta, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông năm mươi mấy tuổi đi vào, ngạc nhiên nhìn cảnh này.

“Hai… hai người…”

Đường Ân nhìn thấy người đi đến, sắc mặt lập tức trở thành màu đỏ tía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.