Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 243: Chương 243




“Ừm, em và Đường Ân ở đây!” Kỷ Du Du dịu dàng trả lời.

Chủ nhiệm Trương như lập tức hiểu ra, cười nhạo một tiếng: “Hai cô cậu không có năng lực còn muốn ở nơi tốt như vậy làm gì? Thuê một căn phòng đơn ở đây chắc cũng đắt tiền lắm đúng không?”

Đường Ân ngơ ngác, sau đó nở nụ cười như có như không: “Vẫn tàm tạm, có thể. thuê được!”

‘Chị ta lắc đầu, dừng xe lại.

Đường Ân và Kỷ Du Du xuống xe, xoay người đi vào trong biệt thự: “Cứ muốn khoe khoang làm gì, thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao? Đồ phá gia chỉ tử, còn dám thuê chỗ ở tốt thế này?” Chủ nhiệm Trương cảm thán một câu rồi lái xe rời đi.

Đường Ân quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhún vai kéo Kỷ.

Du Du đi vào nhà. Nhìn điệu bộ của Chủ nhiệm Trương này cũng không phải người dễ ở chung, sau này phải nhắc nhở Kỷ Du Du một chút, tránh cô bị người phụ nữ thời kỳ mãn kinh này làm suy nghĩ lệch lạc.

‘Sau khi ăn bữa tối, Đường Ân huấn luyện với Hồ Tùng một lát, lúc trở về phòng thì thấy Kỷ Du Du còn đang tra tài liệu trong phòng sách. Chác hản vừa mới bát đầu làm việc, cho nên muốn nhanh chóng hoà nhập.

Anh tựa người lên khung cửa nhìn Kỷ Du Du hai má trắng nõn đang vén mái tóc trước trán, khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra, cực kỳ tập trung, lại mang theo chút đáng yêu.

Trong chốc lát Đường Ân nhìn đến hơi ngây ra, Kỷ Du Du cũng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt của anh, mặt lập tức đỏ bừng.

Bốn mắt nhìn nhau một lát, cô lập tức cuống cưồng, vội vàng cúi đầu.

“Công việc rất quan trọng, nhưng sức khoẻ cũng rất quan trọng, muộn thế này rồi, nên đi ngủ thôi..” Đường Ân đi vào, nhìn thấy Kỷ Du Du bối rối ngẩng đầu, sau đó lập tức bế cô lên, nhỏ giọng nói: “Quan trọng nhất là…anh nhớ em rồi!”

Kỷ Du Du hoảng hốt kêu lên, đánh lên lưng anh: “Đường Ân, mau bỏ em xuống..”

Đường Ân bế cô chạy thẳng về phòng.

Sáng sớm hôm sau, anh đưa Kỷ Du Du đến dưới lầu công ty, sau đó lái xe đi về phía ngoại ô.

Sau khi tranh chấp với Đồng Quân Hựu, mấy ngày nay dưới sự dốc sức điều chỉnh kết hợp của Miêu Bách, Đầu Tư Tài Chính đã dần đi vào quỹ đạo. Bùi Nhược vẫn luôn xử lý chuyện của tiệm đồ ngọc và Vương Thị Nữ, cũng không có vấn đề gì quá lớn. Chủ yếu là công ty Lô Tiên Lâm để lại, Đường Ân cũng không muốn bỏ qua.

Mặc dù Viên Chi Am có chút thủ đoạn, nhưng ở chuyện nào đó vẫn còn đắn đo không cứng rắn được, anh vẫn phải đích thân đi xem sap.

Một tiếng sau, xe mới dừng lại trước cổng công ty Công trình Sinh vật kia của Lô Tiên Lâm.

Đường Ân xuống xe quan sát cẩn thận một lượt, sau đó đi vào bên trong.

Công ty này mới thành lập không lâu, bên trong có rất nhiều nhân viên vẫn chưa sắp xếp đúng chỗ, anh nhìn một vòng khu làm việc, sau đó xoay người đi tới phòng làm việc của Chủ tịch.

Hôm nay Viên Chi Am mặc một bộ váy liên màu đen, khiến thân hình lồi lõm tinh tế của cô ta trở nên cực kỳ quyến rũ. Thấy Đường Ân đi vào phòng làm việc, cô ta vội vàng pha trà rót nước, đưa tới bên cạnh anh.

Các loại đồ ăn vặt, hoa quả khô, thậm chí còn có đồ dinh dưỡng đều để hết bên cạnh anh.

Đường Ân co rút khóe miệng, vừa định ngăn cản hành động của Viên Chi Am, cô ta đã quỳ gối xuống đất, ôm lấy hai chân anh.

“Tốt nhất cô nên tránh xa tôi ra một chút..” Đường Ân cực kỳ chán ghét hành động này của cô ta.

“Đường Ân, tôi chỉ có yêu cầu quá đáng này lúc có riêng hai chúng ta mà thôi, những lúc khác tôi chắc chắn sẽ không làm chuyện gì quá đáng!” Viên Chi Am run rẩy, hai †ay siết chặt, hoàn toàn không muốn buông ra.

Anh nám lấy tóc cô ta, một tay khác thì bóp má cô ta, nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Viên Chi Am, tâm trạng vốn tức giận trở nên cực kỳ thương hại.

Gô ta là một người thích bị ngược, còn anh lại là một người thích ngược!

Reng reng reng…

Điện thoại của Đường Ân đột nhiên reo lên, anh vội vàng nghe máy, bên trong là giọng nói của Trần Diệu Tổ: “Đường Ân, thầy là Hiệu trưởng Trần đây..”

“Chào Hiệu trưởng Trần!” Đường Ân nhớ lại vị hiệu trưởng của đại học Thành phố Giang này.

“Đường Ân, chuyện là thế này, trường chúng ta sắp khai giảng rồi, trường học có một hạng mục nghiên cứu về công trình chế thuốc sinh vật có tiến triển mang tính đột phát! Bây giờ trường định tìm một phần tiền tài trợ, sau này hạng mục qua giai đoạn thí nghiệm thì sẽ có hiệu quả và lợi nhuận…” Hiệu trưởng Trần tươi cười nói.

“Lúc nào đi qua?” Đường Ân vừa nghe thấy là về công trình sinh vật thì hơi động lòng.

“Nếu có tiện thì tới đây trước buổi trưa nhé..” Hiệu trưởng Trần cười ha hả.

“Được, tôi đi qua ngay đây!” Anh gật đầu cúp máy, đẩy Viên Chi Am ra, vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc.

Nếu còn ở đây nữa, Đường Ân thật sự không dám đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tóm lại gần đây vẫn nên tránh xa đồ điên Viên Chi Am này, nhờ ngài Steve ở Mỹ tìm một vài bác sĩ tâm lý giỏi thì hơn.

Chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa.

Ra khỏi công ty, lái xe thẳng đến đại học Thành phố Giang.

Lúc Đường Ân đi vào, bất ngờ phát hiện có mười chiếc siêu xe đỗ trước ký túc xá.

Ba bốn nữ sinh viên đang đứng ngoài cổng ký túc xá đón khách. Một nữ sinh viên trong đó, chẳng những anh có quen, còn hơi hiểu biết nữa.

Lâm Sở SởI Lúc nhìn thấy cô ta, Đường Ân hơi sửng sốt, cô ta mặc váy jean màu lam nhạt, bên trên là áo thun màu vàng cam, rõ ràng cô ta cũng không ngờ người đến lại là anh?

Lâm Sở Sở hơi chần chừ, cuối cùng vẫn tiến lên một bước, cúi đầu không dám nhìn Đường Ân, ra hiệu mời: “Bên này…”

Anh im lặng gật đầu, vào thang máy theo cô ta.

Cửa thang máy đóng lại, trái tim Lâm Sở Sở vẫn đang đập điên cuồng.

Từ lúc chịu thiệt thòi bởi Đường Ân, cô ta vẫn luôn rất khiêm tốn, cho dù sau này có gặp lại anh cũng cố hết sức cúi đầu không dám nói gì. Hôm nay nghe nói hội nghị lần này có không ít xí nghiệp lớn của thành phố Giang đến, ai cũng là nhân vật lớn có máu mặt.

Từ một tuần trước Lâm Sở Sở đã nhận được công việc.

tình nguyện tiếp đãi người đến đây, nhưng cô ta thật sự không ngờ mình lại phải tiếp đãi Đường Ân.

Tỉng…

Cửa thang máy mở ra, Lâm Sở Sở dẫn đầu đi ra ngoài, trong lòng có hơi hoảng hốt.

_ Lúc này, hình như cô ta vấp trúng cái gì đó, hoảng hốt kêu lên một tiếng ngã sấp dưới đất, cổ tay cũng tróc một miếng da.

“Ui da… làm gì thế? Có mắt không vậy hả?” Một tiếng la chói tai vang lên trong hành lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.