Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 245: Chương 245




“Khi nãy tôi gặp một sinh viên lễ nghi trong hành lang, bị cô ta đạp trúng giày, nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không có… Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi một nơi tốt như đại học Thành phố Giang sẽ dạy ra một sinh viên như vậy!” Điền Nhuy hơi thở dài: “Hơn nữa tôi muốn cô ta xin lỗi, không ngờ còn có người kêu tôi cút đi, đúng là buồn cười!”

“Có chuyện như vậy sao?” Trần Diệu Tổ sửng sốt, hơi tức giận. ˆ Ầ, 3 Lợi nhuận của hạng mục này vốn không cao, ông ta muốn tìm người tiếp tục đầu tư sẽ rất khó khăn, không ngờ những sinh viên này còn đi đuổi người?

“Thật đó chứ! Lần này Tập đoàn Thượng Thanh chúng tôi đến đây thật sự nhằm vào chuyện đầu tư, không ngờ sẽ xuất hiện chuyện như vậy” Điền Nhuy nhìn về phía Đường Ân, sau đó cố ý nở nụ cười: “Thật ra tôi cảm thấy không sao cả, chỉ bị đụng trúng một cái thôi, nhưng nếu những sinh viên như vậy đi vào xã hội, chỉ sợ sẽ bôi đen đại học Thành phố Giang!”

“Ừm, đúng thật là thế!” Trần Diệu Tổ gật đầu nặng nề: “Cô Điền có thể nói cho tôi biết là sinh viên nào không có mắt như vậy không, để tôi đi chất vấn, cũng xả giận cho cô Điền”

“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, nào có suy nghĩ trút giận gì đâu!” Điền Nhuy vội vàng giải thích, trong lòng thì thầm cười lạnh.

“Không sao, ở đại học Thành phố Giang này, chẳng có sinh viên nào tôi không trừng trị được cả!” Trần Diệu Tổ vung tay nói.

Điền Nhuy vội xua tay, đưa mắt nhìn về phía Đường Ân: “Không cần, thật sự không cần đâu..”

Lúc này, Lâm Sở Sở đúng lúc xử lý vết thương xong, đi vào từ ngoài cửa quét nhìn một vòng trong hội trường, thấy chỗ của Đường Ân thì nhẹ nhàng đi qua, đang đứng ở chỗ cách sau lưng anh không xa.

Trần Diệu Tổ lập tức hiểu ra ý của Điền Nhuy, biết có lẽ sinh viên không có mắt kia ở hướng đó. Nếu chuyện thật sự giống như cô ta nói, vậy chắc chắn ông ta không thể bỏ qua được, cho dù không thể đuổi khỏi trường, cũng phải ghi lỗi nặng trên sơ yếu lý lịch.

Sau khi nhẹ nhàng an ủi một lát, Trần Diệu Tổ bình tĩnh đi về phía Đường Ân.

Đụng phải người khác lại còn không có ý xin lỗi? Đây là chuyện gì thế? Nếu đúng thật là vậy, chắc chắn phải dạy dỗ cho đàng hoàng, tránh sau này lại xảy ra chuyện giống thế nữa.

Trần Diệu Tổ vừa nghĩ vừa đi qua, mà lúc nhìn thấy Đường Ân, sắc mặt ông ta lập tức trở nên đặc sắc. Kết hợp với lời Điền Nhuy nói khi nãy, cẩn thận nghĩ lại, tựa như lập tức hiểu ra.

E rằng sinh viên trong miệng Điền Nhuy là Đường Ân nhỉ? Người đụng phải người khác ở trong trường lại không có xin lỗi, chỉ sợ có mỗi anh mà thôi?

Nếu thật sự là Đường Ân thì chuyện này khá khó xử! Khi nấy còn nói với người ta trong trường này không có sinh viên ông ta không trừng trị được, nhưng trong nháy mắt đã có một người rồi!

“Hiệu trưởng?” Đường Ân nhìn thấy Trần Diệu Tổ, phát hiện sắc mặt ông ta không được tốt lắm: “Sao thế?”

*À, không có gì!” Hiệu trưởng Trần cười xấu hổ, vội dò hỏi: “Cảm thấy hạng mục này thế nào? Nếu có hứng thú, có thể nói với thầy. thầy sẽ kêu giáo sư Trương cố hết sức phối hợp với trò! Đương nhiên, trò là sinh viên của trường chúng ta, sau này khi có hiệu quả và lợi ích, chắc chắn sẽ không bạc đãi trò!”

Đường Ân mỉm cười: “Lợi nhuận này còn phải suy xét lại..”

“Cũng phải!” Ông ta cười xấu hổ.

Lâm Sở Sở đứng sau lưng Đường Ân, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Tuy rất lâu trước đây đã biết anh rất lợi hại, nhưng có thể nói chuyện nhẹ nhàng với hiệu trưởng như vậy, vẫn khiến cô ta hơi mất tự nhiên.

Lúc trước mình đối xử với Đường Ân như đối xử với chó vậy, còn bây giờ chỉ có thể đứng ở đây nhìn bóng lưng của anh, ngay cả một ngón tay của anh cũng không thể chạm vào.

Có lẽ đây chính là khoảng cách!

Đường Ân và Hiệu trưởng Trần trò chuyện vui vẻ, mà Điền Nhuy ở xa xa cũng bát đầu nhíu mày.

Tình hình gì vậy?

Không phải Trần Diệu Tổ này nói phải dạy dỗ một chút à? Sao bây giờ lại tán gấu với người kia rồi?

Cô ta siết chặt tay, vẻ mặt ngày càng âm u, ánh mắt nhìn về phía Đường Ân cũng càng căm phẫn.

Không thể tiếp tục như vậy được!

“Anh, anh và chú Quý ngồi ở đây đi, em đến vạch trần ranh con kia với Trần Diệu Tổ! Nếu không còn không biết đang nói xấu em cái gì nữa!” Điền Nhuy xoay người đi về phía Đường Ân.

Vu Quý muốn ngăn cản, đáng tiếc đã muộn, lúc này cô †a đã đi qua rồi.

“Chú Quý, chú sợ cái gì chứ? Không phải chỉ là một tên lâu la sao, chúng ta cần sợ hãi đến vậy ư? Tuy Tập đoàn Doãn Thị chèn ép dữ dội, nhưng Tập đoàn Thượng Thanh chúng ta cũng không phải ăn chay, cho dù ở thành phố Giang thì có thể thế nào? Vẫn phải nói chuyện bảng thực lực mới được!” Điền Vĩ tỏ vẻ không thèm quan tâm.

Vu Quý nhìn anh ta một cái rồi lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.

Lúc này, Điền Nhuy đã đi tới bên kia, nhìn thấy Trần Diệu Tổ đang tươi cười lập tức giận mà không có chỗ trút: “Hiệu trưởng Trần, tôi vẫn cho rằng ông rất công bằng, không ngờ ông lại tự bênh vực bên mình như vậy? Khi nãy ông còn nói phải răn dạy những sinh viên không tốt trong trường mình nữa, bây giờ còn thân thiết với người †a như vậy? Tôi thấy đại học Thành phố Giang cũng chẳng ra sao cải”

Trần Diệu Tổ cứng đờ mặt, nở nụ cười xấu hổ: “Cô Điền, có lẽ giữa các cô có chút hiểu lầm, tôi đến để khuyên bảo..”

Đường Ân lạnh lùng nhìn qua, trong mắt có ánh sáng lóe lên.

“Hiểu lầm? Tôi thấy vẫn là thôi đi, tôi thật sự không ngờ sinh viên của đại học Thành phố Giang lại có tố chất thấp kém như vậy, ngay cả hiệu trưởng là ông cũng thế!”

Trần Diệu Tổ nghe thấy lời này thì có chút không vui: “Cô Điền, phong cách dạy dỗ của trường chúng tôi vẫn luôn rất tốt, điều này tôi có thể đảm bảo với bất kỳ ai..”

“Phong cách dạy học của các ông là đụng vào người khác không thèm nói xin lỗi à?” Điền Nhuy chỉ về phía Đường Ân: “Phong cách dạy học của các ông là có thể tùy tiện kêu người khác cút đi ư? Nếu thật sự là vậy, thì chúng tôi cũng thật thất vọng! Tôi hy vọng ông suy nghĩ kỹ lại, nếu chuyện này không khiến tôi hài lòng, thì Tập đoàn Thượng Thanh chúng tôi sẽ rút khỏi lần đầu tư này!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Trần Diệu Tổ hơi khó coi, lúc trước Tập đoàn Thượng Thanh đã có ý muốn tham gia hạng mục này, nếu bây giờ rút khỏi chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Lâm Sở Sở đứng một bên sợ tới mức tái mặt, nếu thật sự vì mình mà khiến trường học mất đi một bộ phận đầu tư, cô ta thật sự không dám tưởng tượng tiếp theo mình sẽ gặp phải chuyện gì.

“Đuổi bọn họ đi ngay, nếu không Tập đoàn Thượng Thanh chút tôi sẽ rút khỏi lần đầu tư này!” Điền Nhuy nhìn thấy Trần Diệu Tổ còn đang do dự, lập tức nổi giận chỉ vào Đường Ân và Lâm Sở Sở.

Lần này, nhất định phải đuổi bọn họ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.