Trương Cường nhanh chóng nhảy xuống từ trên xe, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Ân.
Đường Ân nghiêng đầu nhìn anh ta, nở nụ cười lạnh lễo.
“Đường Ân, cậu tính hay đấy! Nhanh như vậy mà đã xuống rồi!” “Cậu cũng rất độc ác!” Đường Ân cười, sau đó nhanh chóng trở nên lạnh lùng: “Nhưng bình thường người độc ác như vậy đều không sống được quá lâu, hy vọng cậu có thể tự lo thân mình!” Trương Cường tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt nhìn Đường Ấn loé lên sát khí, xoay người xông vào khách sạn Liên Hợp.
Anh lắc đầu, xoay người đi về biệt thự.
Trong lòng Đường Ân hiểu mình đã gây thù chuốc oán với Trương Cường rồi, tuy anh không nhìn rõ mấy suy nghĩ xấu xa đó của anh ta, nhưng cũng không mắc mưu của anh ta.
Lúc này cửa thang máy của khách sạn Liên Hợp mở ra, Trương Cường giận tái mặt xông vào phòng Tổng thống.
Nguyễn Thấm còn đang quỳ dưới đất, mắt vẫn còn vương nước mắt.
“Ông đây kêu cô quyến rũ nó, cô lại thả nó chạy mất?” Trương Cường vừa vào phòng là gào ầm lên.
Nguyễn Thấm run lên, vội đứng dậy: MEm “Cái đồ vô dụng!” Trương Cường đá cô ta trượt ra ngoài, sau đó bổ nhào tới kéo tóc cô ta: “Ông đây kêu cô làm chút chuyện cũng không xong? Rốt cuộc là cô có thể làm gì? Còn muốn kêu ông đây cưới cô? Cô từ bỏ đi!” Sắc mặt Nguyễn Thấm nhợt nhạt: “Anh Trương, em đã rất cố gắng rồi, nhưng Đường Ân hoàn toàn không lên giường…” “Cố gắng có tác dụng cái khỉ gì? Nếu cố gắng được thì cô còn tìm tôi làm gì?” Trương Cường quay đầu rống lên, sau đó đi ra ngoài.
“Anh Trương, anh đừng đi, anh Trương!” Nguyễn Thấm lập tức đuổi theo.
Trương Cường vào thang máy, sắc mặt tím đen, còn Nguyễn Thấm gần như quỳ gối trong thang máy mà ôm đùi phải của anh ta: “Anh Trương, anh cho em một cơ hội nữa thôi, lần sau chắc chắn sẽ thành công! Chắc chắn có thể khiến Đường Ân mất hết danh dự! Tin em, anh cho em một cơ hội nữa thôi!” Trương Cường đẩy cô ta ra, ánh mắt hung tàn.
Đinh…
Thang máy đến lầu một, Trương Cường nhanh chóng bước ra, thấy Trương Lan bên ngoài thang máy.
“Người của nhà họ Mạnh tới, đang ở bên ngoài!” Trương Cường hơi sửng sốt, sắc mặt thay đổi, vội vàng chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài cửa.
Một chiếc Rolls-Royce đỗ ngoài cửa khách sạn Liên Hợp, cửa kính xe đã mở, từ hướng của anh ta có thể nhìn thấy gò má phấn điêu ngọc mài, cần cổ thon dài và dáng vẻ cao không với tới kia.
Gò má này chỉ là một bên mặt, lại mang vẻ xinh đẹp đến chấn động lòng người.
Trương Cường thật sự không thể tìm ra một từ nào để miêu tả khuôn mặt hoàn mỹ không chút khuyết điểm này.
Trương Hàn Trung thấy con trai ngẩn người, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng kéo tay áo anh ta.
Lúc này Trương Cường mới lấy lại tinh thần, người phụ nữ ngồi trong xe tuyệt đối không phải là người anh ta có thể nhúng,chàm, cho dù chỉ nhìn một cái từ xa cũng là một loại xúc phạm.
Nghĩ đến đây, Trương Cường vội cung kính cúi người chào giống Trương Hàn Trung.
“Anh Trương, anh hãy nghe em nói…” Lúc này Nguyễn Thấm đã chạy từ trong khách sạn ra, trên người chỉ quấn một cái áo tắm, nhìn cực kỳ nhếch nhác.
Tim Trương Cường thót lên, anh ta quay đầu hung dữ trừng cô ta một cái, sắc mặt hơi khó coi.
Trương Hàn Trung cũng nghiến răng liếc nhìn Nguyễn Thấm rồi cúi đầu, vẻ mặt u ám.
Cô gái trên xe hơi nhíu mày đảo mắt sang bên đây, chỉ là một động tác theo bản năng lại có vẻ cực kỳ xinh đẹp và cao quý.
“Gô-chủ, đây là tổng giám đốc Trương của Thiên Tứ Viên!” Dì Vân ở bên cạnh nói.
Mạnh Quán nhìn Trương Hàn Trung, gật nhẹ đầu, lại hờ hững lướt qua Trương Cường. Khi nhìn sang Nguyễn Thấm, trong mắt cô ta mang theo vẻ không vui.
“Cô Mạnh, là Trương mỗ không biết dạy con, khiến cô chê cười rồi!” Trương Hàn Trung cười gượng một tiếng.
Mạnh Quán không nói gì, nhìn chăm chằm vào Nguyễn Thấm, giống như muốn nhìn thấu người phụ nữ này vậy.
Sắc mặt Nguyễn Thấm hơi khó coi, có thể cảm nhận được sự căm thù mơ hồ trong mắt Mạnh Quán! Cô ta không quen Mạnh Quán, nhưng biết người có thể được hai cha con nhà họ Trương cư xử như vậy chắc chăn có địa vị gia thế không tầm thường.
“Thiệt cho tôi lúc ở nhà họ Mạnh còn điều tra cô đủ kiểu, không ngờ cô lại kinh khủng thế này!” Mạnh Quán nói chuyện, giọng nói tựa như chim sơn ca khiến người ta cảm thấy cực kỳ êm tai: “Cô hoàn toàn không xứng với anh Đường Ân…” Sắc mặt Nguyễn Thấm hơi thay đổi, không hiểu lời của Mạnh Quán lắm.
“Dì Vân, đi thôi, không cần nói thêm nữa, sau khi trở về mở họp báo huỷ bỏ hợp tác với Thiên Tứ Viên!” Mạnh Quán nghiêng đầu, nâng cửa sổ xe lên.
Dì Vân sâu xa nhìn Trương Hàn Trung một cái rồi cũng xoay người lên xe.
Xe khởi động, lặng lẽ đi xa. Đam Mỹ H Văn
Trương Hàn Trung nghiến răng, quay đầu quát Trương Cường: “Đều là chuyện tốt mày làm ra đấy, bây giờ hài lòng chưa? Thằng bất hiếu này, mày có biết mày đã làm gì không? Đắc tội biết bao nhiêu người vì một con điếm? Nhà họ Trương tiêu rồi!” Trương Cường run rẩy, nhìn cảnh này mà không dám tin, cảm thấy cực kỳ hoảng hốt! Tiêu rồi! Một khi nhà họ Mạnh huỷ đầu tư thì Thiên Tứ Viên chỉ có một con đường chết thôi! “Nó là cái gì? Nó chỉ là một cái sao chổi thôi, mày còn muốn kêu nó giúp mày?” Trương Hàn Trung tát một cái vào mặt Trương Cường, tức giận đến run cả người.
Thiên Tứ Viên là sản nghiệp gia tộc của nhà họ Trương, Trương Hàn Trung phấn đấu hơn nửa đời người mới có quy mô như bây giờ. Lại bị đứa con trai của mình làm tất cả vất vả hơn nửa đời người chảy về biển Đông chỉ trong một đêm.
Trương Cường hoảng hốt che mặt: “Ba, chuyện này không thể trách con được…” “Còn nói không trách mày hả? Hôm nay ông đây sẽ từ mày! Cút về nhà, xem ông đây trừng trị mày thế nào!” Trương Hàn Trung giận dữ rít gào.
Sắc mặt Trương Cường thay đổi, vội đi vào trong xe.
Để lại một mình Nguyễn Thấm ở cửa khách sạn Liên Hợp nhìn đường cái vắng tanh, bắt đầu khóc lên.
Đường Ân không giúp cô ta, ngay cả Trương Cường cũng đi rồi, còn có người phụ nữ căm thù mình kia nữa! Cô ta không thể ngờ được mình sẽ đi đến bước này! Anh Đường Ân? Có ý gì? Sao cô cả nhà họ Mạnh này lại điều tra về mình? Cơ thể Nguyễn Thấm mềm nhũn, cảm thấy hồn phách trên người đều bị kẻ khác rút đi hết, chẳng còn chút sức lực nào cả.
Từ khi chia tay với Đường Ân, cô ta chưa từng thoải mái được một ngày, không phải bị người ta châm chọc ở cửa hàng quần áo thì lại bị vả mặt trên vũ hội, bây giờ còn bị người ta sỉ vả tới mức này! Trong đầu Nguyễn Thấm không ngừng sắp xếp tất cả manh mối và tin tức lại với nhau, rồi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
Chẳng lẽ, cô chủ nhà họ Mạnh-này và Đường Ẩn…