Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 58: Chương 58




“Cô Dương, cô thấy cậu ta có thái độ muốn nhận lỗi sao? Trực tiếp đuổi học là được rồi ạ, còn giữ người như thế lại làm gì chứ?” Vương Nhuy tức giận giậm chân, thêm mắm dặm muối lớn tiếng nói: “Người như thế chỉ khiến trường học mất mặt thôi, nếu học cùng người như thế, em có ra ngoài cũng không dám nói mình là sinh viên của đại học Thành phố Giang!” “Đường Ân, lập tức xin lỗi nhận sai đi!” Dương Cầm chỉ vào Đường Ẩn.

Anh híp mắt, siết chặt nắm đấm, từng bước đến gần Vương Nhuy.

“Đường Ân, cậu muốn làm gì? Đây là trường học, tôi cảnh cáo cậu đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu! Kỷ Du Du vốn là một kẻ xấu xí, chúng tôi chỉ muốn khiến cô ta tỉnh táo một chút thôi… Tuy Vương Nhuy thấy sợ hãi, nhưng vẫn mạnh mẽ nói.

Đường Ân ngẩng đầu vung cánh tay mình, dùng tất cả sức lực tát một cái vào mặt Vương Nhuy! Cái tát này vang đến khiến người ta bất ngờ.

Rất nhiều thầy trò có mặt đều bị hành động của Đường Ân làm giật mình, kinh hãi nhìn sinh viên này.

“Cậu dám đánh tôi?” Vương Nhuy tỏ vẻ khó tin, sau đó nhào về phía Đường Ân như phát điên: “Cậu dám đánh tôi? Cậu có biết tôi là ai không? Cậu dám đánh tôi? Hôm nay tôi sẽ liều mạng với cậu, cho cậu dám đánh tôi hả..” Đường Ân nắm lấy tóc cô †a, bàn tay vung lên lia lịa.

Chát chát chát…

Liên tục bảy tám cái bạt tai khiến đầu óc Vương Nhuy choáng váng mới dừng tay lại.

“Cô là ai? Nói tôi nghe xem cô là ai?” Vương Nhuy nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Đường Ân, lần đầu tiên cảm thấy bạn học trước mặt này trở nên đáng sợ lạ thường.

“Đường Ân, trò dám đánh sinh viên? Không muốn học nữa đúng không, xem tôi dạy dỗ trò thế nào!” Dương Cầm tiến lên, vung tay muốn tát Đường Ân.

Đường Ân bắt lấy cổ tay bà ta: “Bà là giáo viên, tôi không ra tay với bà… Dì Vân!” Dì Vân lập tức tiến lên một bước năm lấy cổ tay Dương Cầm, kéo bà ta sang một bên, sau đó đá xuống hồ nước.

‘Trên mặt Dương Cầm hiện lên vẻ đau đớn, người đã rơi vào trong nước, bà ta vừa giãy dụa vừa chửi ầm lên: “Đường Ân, tên súc sinh này, trò lại dám đánh giáo viên, hôm nay xem tôi trừng trị trò thế nào!” Đường Ân hoàn toàn không thèm quan tâm bà ta, khuôn mặt lạnh lùng như có thể nhỏ ra nước nhìn chằm chằm Vương Nhuy: “Nói tôi nghe xem cô là ai?” “Tôi..”“ Vương Nhuy trợn to mắt, người hơi run, sợ tới mức lùi về sau một bước.

Chát…

Đường Ân vung tay tát cô ta thêm cái nữa, thấy cô ta sắp ngã xuống đất thì nắm lấy tóc cô ta: “Nói tôi nghe xem cô là ai?” Thân thể Vương Nhuy không ngừng run rẩy, sắc mặt liên tục thay đổi: “Tôi…” Chát…

Bàn tay lại đánh xuống lần nữa, tát đến cô ta hoa mắt chóng mặt, nước mắt tuôn rơi.

“Nói tôi nghe xem cô là ai? Tôi không biết cô là ai cả, nói tôi nghe xem nào? Để tôi xem thử cuối cùng cô có bản lĩnh đến mức nào!” Vương Nhuy thấy dáng vẻ của Đường Ân lúc này tựa như ác ma vậy, khiến cô tạ sợ tới mức co rúm người lại, không ngừng run lên.

Đường Ân cười lạnh, lại vung tay lên.

“Dừng lại!” Tiếng rống giận vang lên đằng xa, cuối cùng bảo vệ của trường cũng đã đến.

Đường Ân quay đầu liếc nhìn, sắc mặt cực kỳ u ám.

Bên này, cuối cùng mấy người Dương Cầm và Tôn Kỳ cũng đã ra khỏi hồ nước, cả đám đều ướt sũng.

“Bắt lấy cậu ta, đừng để cậu ta chạy, sinh viên này dám đánh giáo viên và bạn học, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta được!” Dương Cầm chỉ vào Đường Ân, không ngừng kêu lên như người đàn bà chanh chua chửi đổng.

Làm nghề này nhiều năm như vậy, trước giờ đều chưa từng gặp sinh viên nào thế này, Dương Cầm sắp phát điên rồi.

Đánh bạn học và giáo viên, sinh viên thế này hoàn toàn không thể giữ lại được, phải đuổi học ngay.

Vài người của phòng bảo vệ đã bao vây lấy Đường Ân.

Dì Vân nhíu mày tiến lên một bước, chặn trước mặt anh.

“Còn cả người phụ nữ này nữa, người phụ nữ này cũng ra tay, phải bắt lấy bà ta luôn!” Tôn Kỳ ở bên cạnh sợ hãi kêu.

Đường Ân quay đầu lại nhìn cô ta với ánh mắt sâu xa.

Tôn Kỳ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội co người lại.

“Xảy ra chuyện gì?” Lúc này Trần Diệu Tổ cũng đã chạy đến, dù gì đã xảy ra chuyện như vậy, ông ta làm Hiệu trưởng sao có thể không biết được? “Hiệu trưởng Trần, là Đường Ân, tôi không quan tâm thầy và cậu ta có quan hệ gì, chuyện này nhất định phải xử lý công bằng!” Dương Cầm chỉ vào Đường Ân, lên giọng hét: “Dám đánh sinh viên và cô giáo, người như thế hoàn toàn không thể giữ lại trường được!” Trần Diệu Tổ liếc nhìn, cũng thầm kêu khổ, rốt cuộc là ông lớn này nghĩ gì vậy, sao có thể vô duyên vô cớ đánh sinh viên và giáo viên chứ? “Báo cảnh sát!” Vương Tử Thư cũng kêu †o theo.

Đường Ân nhún vai: “Tôi cũng đề nghị báo cảnh sát!” “Báo cảnh sát đi, tôi sẽ khiến cậu ta phải toi đời!” Vương Nhuy cũng lấy lại tinh thần, hai má còn đang sưng lên, cô ta lấy điện thoại ra vội vàng gọi đi: “Thật sự nghĩ là đánh tôi xong sẽ có thể sống yên ở thành phố Giang này sao?” Đường Ân híp đôi mắt sâu thảm.

“Báo cảnh sát đi!” Trần Diệu Tổ cũng nói, chỉ có thể làm như thế thôi, ông ta cũng thầm thở phào một hơi.

Chuyện này ầm ï thành như vậy đã không phải người bình thường có thể giải quyết được, muốn giải quyết chỉ có thể báo cảnh sát thôi.

Không biết Vương Nhuy gọi điện thoại cho ai liên tục khóc lóc kể lể, lớp trang điểm trên mặt bị nhoè đi, nhưng bây giờ cô ta cũng không rảnh nào quan tâm đến điều này nữa.

Dương Cầm tức giận chỉ vào Đường Ân, không ngừng chửi rủa.

Trần Diệu Tổ cau mày, sắc mặt nặng nề: “Đủ rồi! Đợi lát nữa tìm cảnh sát đến, nên giải quyết thế nào sẽ làm theo như thết” “Trần Diệu Tổ, đã đến nước này rồi mà thầy vẫn muốn bao che cho sinh viên này sao?” Dương Cầm chỉ vào Trần Diệu Tổ, lấy điện thoại ra: “Tôi cho thầy bao che cậu ta, bây giờ tôi quay phim lại, tối nay sẽ gửi lên Sở Giáo Dục, tôi thấy thầy không muốn làm cái chức Hiệu trưởng này nữa rồi!” Sắc mặt Trần Diệu Tổ khó coi, nhìn chăm chằm bà ta, ông ta đã bắt đầu nổi giận rồi.

Đường Ân cười nhạo, hoạt động gân cốt trên tay một chút, ánh mắt âm.u nhìn chằm chăm Vương Nhuy.

Lúc này cô ta đã cúp máy, kiêu ngạo nhìn anh: “Cậu cứ đợi chết đi, lần này cậu còn muốn ở lại trường nữa ư? Xem tôi trừng trị cậu thế nào, tôi muốn cho cậu biết cái gì gọi là hối hận! Khiến cậu hối hận vì bước vào thành phố Giang, hối hận vì bước vào thế giới này…” Đường Ân nhướng mày cười lạnh.

Trước đây anh đã từng nghe nói sơ qua về gia thế của Vương Nhuy, hình như nhà cô ta làm buôn bán, cũng có chút thu nhập nho nhỏ.

Chút thu nhập đó thật sự chẳng là bao nhiêu trong mắt Đường Ân.

“Lần này tôi sẽ khiến cậu và người kia của cậu cùng nhau cút ra ngoài, đỡ ở lại đây làm chúng tôi ghê tởm!” Vương Nhuy tàn nhãn nhìn Đường Ân: “Không phải cô ta quyến rũ anh Vương sao? Tôi xem cô ta cút ra ngoài rồi còn quyến rũ thế nào được nữal” Đường Ân chậm rãi tiến lên mấy bước.

“Cậu muốn làm gì?” Vương Nhuy hoảng sợ thét lên.

“Đường Ân, trò còn muốn làm dữ hả?” Dương Cầm cũng tức giận.

“Dừng tay…” Một chiếc Mercedes loại dài đã dừng lại ở bên cạnh, hai người đàn ông xuống xe đầu tiên.

“Ba, con ở đây, có người đánh con…” Vương Nhuy thét chói tai, vẫy tay với người đàn ông cách đó không xa, sau đó quay đầu cười lạnh với Đường Ân: “Để tôi xem lần này cậu chết thế nào…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.