Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 67: Chương 67




Đường Ân vì mình mới bị như vậy, nếu bảo cô bóp vai giúp cũng là chuyện bình thường nhỉ? Sao cô lại từ chối chứ? Cảm giác hối hận xuất hiện nơi đáy lòng khiến Kỷ Du Du uất ức đến muốn rơi lệ.

Cô chua xót cầm điện thoại lên cúp máy, gấp gáp chạy lên lầu.

Nhìn thấy cửa phòng anh đóng chặt, sắc mặt Kỷ Du Du hơi khó coi, đấu tranh nội tâm một trận.

Bóp vai không? Bóp không? Đường Ân vì mình mới bị như vậy, hay là cứ bóp giúp anh nhỉ? Nội tâm cô đang cực kỳ phức tạp, nhìn cửa phòng của Đường Ân một lúc lâu cũng không có can đảm tiến lên gõ cửa.

Ken két…

Cửa phòng của Đường Ân bị đẩy ra, khuôn mặt hơi nghỉ ngờ của anh xuất hiện.

“Cô đang làm gì đó?” “Đường Ân…” Hốc mắt Kỷ Du Du lập tức ươn ướt, đáy lòng hơi áy náy nói: “Tôi không biết anh vì tôi mới… tôi…” “Hả?” Đường Ân hơi khó hiểu: “Cô biết hết rồi à?” “Ừm!” Cô gật đầu thật mạnh.

Anh cười: “Vậy vào đi, đang nghĩ nói chuyện này với cô thế nào đó…” “Ừm!” Kỷ Du Du chần chừ một lát, sau đó bước chân vào phòng Đường Ân. Tuy hai người ở cùng trong biệt thự, nhưng cô lại chưa từng vào phòng anh, vì cô cảm thấy phòng là nơi riêng tư của một người, cho nên vẫn cố hết sức giữ gìn và tôn trọng sự riêng tư của anh.

Vào phòng mới phát hiện phòng ngủ của anh lớn hơn phòng cô một chút, phong cách trang trí bên trong cũng cực kỳ xa hoa.

Trái tim Kỷ Du Du lập tức thót lên, tuy phòng này cũng đủ rộng, nhưng ở trong một phòng với nam sinh vân khiến cô hơi căng thẳng: Cảm giác căng thẳng này đến từ kháng cự ở sâu trong lòng cô, chứ không phải vì Đường Ân.

“Nếu đã biết rồi, vậy chuyện này cũng không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được…” Đường Ân chép miệng, sau đó cầm lấy quyển sổ nhỏ ở trên bàn: “Đây là tiền thuốc men của tôi lần này, cô xem chút đi, nếu không có vấn đề thì ký tên lên đây…” “Tiền thuốc men?” Kỷ Du Du ngơ ngác.

Đường Ân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đúng thế, vì cô mới bị thương mà, chẳng lẽ cô không nên gánh vác tiền thuốc men sao?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, lúc này đáy lòng chợt hơi chua xót. Không phải vì tự trách, mà là vì mình đã chuẩn bị bóp vai rồi, anh lại bảo mình vào phòng ký tên? “Này…” Đường Ân nhìn thấy Kỷ Du Du ngẩn người thì cố ý quơ tay trước mặt cô: “Đừng nói là cô muốn quyt nợ nhé?” “Không… không có!” Kỷ Du Du nhỏ giọng đáp, đáy lòng tràn đầy uất ức.

“Không có thì tốt! Ký tên đồng ý, dấu tay thì không cần in đâu, tôi tin thái độ làm người của cô!” Anh cười đến cực kỳ rạng rỡ.

Cô cầm lấy bút ký tên lên trên, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng.

Từ lúc vào phòng đến rời khỏi còn chưa tới hai phút mà cô lại mơ hồ ra ngoài rồi! Vừa nghĩ đến mình mới muốn bóp vai lại bị người ta đuổi ra bằng cách này, Kỷ Du Du lập tức đỏ mặt.

“Đồ xấu xa…

Cô giậm chân, xoay người vội vã đi xuống lầu.

Người xấu! Đúng là người xấu mà! Kỷ Du Du vừa nghĩ vừa trở về phòng mình, nhưng lúc mở cửa ra, trong lòng hơi chấn động. Cô cảm thấy hình như gần đây mình hơi thay đổi, tại sao ngay cả giậm chân cũng biết rồi? Trước kia mình đâu có như thế? Trước kia cho dù trong lòng có dao động cũng chưa từng bất mãn với ai, gần đây bị làm sao thế? Người xấu lúc này đang cười nhìn cô rời đi, cảm thấy cực kỳ thú vị.

Cảm xúc của Kỷ Du Du luôn bị Đường Ân thay đổi, có lẽ trong lòng cô đã có cảm giác rồi, nhưng anh biết như thế còn chưa đủ. Nếu một người cả ngày đều yên tĩnh, không có cảm giác với bất cứ chuyện gì, đây chắc chắn không phải người bình thường.

Mở điện thoại lên, đăng nhập vào diễn đàn trường.

Đường Ân nhìn diễn đàn, nở nụ cười.

Diễn đàn trường học đang muốn nổ tung, nhất là về khuôn mặt của Kỷ Du Du đã có liên tiếp mười mấy bài viết, bài nào cũng đều nằm trên hàng đầu.

Đường Ân xem những bài viết đó, trong lòng cũng không có dao động quá lớn, nhưng lúc nhìn thấy một bài trong đó, nụ cười trên mặt gần như trở nên cứng đờ.

“Vương Ngạn Siêu lên tiếng, bất cứ bạn học nào làm hại đến Kỷ Du Du đều sẽ trở thành kẻ thù của anh! Mặt khác, trái tim thích Kỷ Dư Du của mình, đời này sẽ không thay đổi!” Vương Ngạn Siêu xuất hiện rồi! Sau khi sóng gió này trôi qua, Vương Ngạn Siêu bắt đầu lên tiếng trên diễn đàn.

Đường Ân xem một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại đi.

Có lẽ trong mắt người khác Vương Ngạn Siêu làm thế rất có tình nghĩa, nhưng anh lại thấy nó khiến người ta hơi khinh thường. Lúc trước ảnh chụp mụn mủ của Kỷ Du Du bị đăng trên diễn đàn anh ta vẫn luôn không nói gì, cho dù anh ta nhìn thấy mụn mủ trên mặt cô cũng không có bất cứ lời giải thích nào.

Từ đầu Đường Ân đã cảm thấy Vương Ngạn Siêu vì danh tiếng của mình chứ cũng không trực tiếp giải vây cho Kỷ Dụ Du, bây giờ Kỷ Du Du bị người ta xem như tiên nữ, anh ta lập tức nhảy ra.

Từ đó nhìn ra, Vương Ngạn Siêu quan tâm danh tiếng của mình nhiều hơn quan tâm Kỷ Du Du một chút.

Đường Ân chỉ thấy khinh thường với hành động thế này.

Trái tim thích Kỷ Du Du, đời này sẽ không thay đổi? Ngu xuẩn! Sau khi tắt điện thoại, thấy sắc trời bên ngoài đã tối, anh bèn xoay người ngủ luôn.

Vì cánh tay bị thương nên Đường Ân đặc biệt xin nghỉ mấy ngày, Trần Diệu Tổ vung tay, thật sự cực kỳ vui vẻ.

Nếu là người khác xin phép, có lẽ trường học còn phải lo lắng một chút,nhưng vì là Đường Ân nên lập tức sảng khoái phê chuẩn giấy xin nghỉ phép. Thậm chí ngay cả Kỷ Du Du cùng được trường học cho nghỉ mấy ngày để chăm sóc bạn học bị thương.

Đây thật sự là lần đầu tiên Đường Ân cảm nhận được sự nhân tính hoá của trường học, không nhịn được giơ ngón tay cái với Trần Diệu Tổ. Còn Kỷ Du Du thì hơi không vui, tuy không thể đến trường học, nhưng vẫn luôn trốn trong phòng sách một mình.

Thỉnh thoảng anh sẽ đi qua xem thử luôn có thể nhìn thấy dáng vẻ như gặp phải kẻ thù của cô gái, nên dứt khoát không đi làm phiền nữa.

Buổi tối ba ngày sau, cuối cùng Bùi Nhược cũng điện thoại tới đây.

Đường Ân nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói nghiệm túc của chị ta: “Đường Ân, giao dịch sẽ tổ chức vào tối nay, nhưng giữa chừng đã xảy ra sự cố, có lẽ sẽ có rủi rol” “Hả? Rủi ro gì?” Anh ngạc nhiên hỏi.

“Đến lúc đó cậu sẽ biết! Cậu chuẩn bị một chút, lát nữa tôi đến đón cậu!” Bùi Nhược nói xong thì cúp máy.

Đường Ân thoáng nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy chị ta nói chuyện nghiêm túc như vậy.

Anh buông điện thoại xuống, im lặng suy nghĩ một lát nhưng vẫn không nghĩ ra sẽ xuất hiện rủi ro gì.

Tới gần năm giờ, Bùi Nhược lái Ferrari dừng lại trước cổng biệt thự.

Đường Ân mặc một bộ âu phục thoải mái đi xuống từ trên lầu, nhìn thấy Bùi Nhược vẫy tay với mình.

Lên xe, Ferrari khởi động chạy đi.

“Đường Ân, thật ra hội chợ giao dịch lần này là buổi đấu giá loại nhỏ, nhưng bên trong có một thứ cực kỳ đặc biệt…” Bùi Nhược chần chừ một lát, do dự nói: “Ông Miêu bảo cậu đi tham gia cũng là vì thứ này!” “Thứ gì vậy?” Đường Ân cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.