Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 6: Chương 6




“Đúng thế, thật là nhặt được đấy!” Đường Ân trả lời.

“Đúng là đáng thương, dùng đồ của người khác ra vẻ giàu có thú vị sao? Thật sự cho rằng có thể thay đổi bản chất thấp hèn của anh à?” Đường Ân nhìn tin nhắn này, trong mắt không nhịn được loé lên vẻ thương cảm, sau đó cất điện thoại đi.

Đường Ân bây giờ hoàn toàn không quan tâm cái nhìn của Nguyễn Thấm, cô ta nói nhặt được cũng chẳng sao. Trong mắt anh, người phụ nữ này chỉ là một giấc mộng ngây thơ thôi, nếu bây giờ đã tỉnh giấc thì không cần phải để ý nữa.

Đường Ân cất điện thoại nhìn một vòng ký túc xá, thấy đa số mọi người đều đã Sáng sớm, điện thoại rung lên.

Đường Ân nghe máy, bên trong vang lên giọng nói chất vấn của Lâm Sở Sở.

“Đường Ân, anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Cuối cùng anh có ý gì hả? Tôi chỉ cho anh mười phút, nếu anh vẫn không đến, vậy sẽ lấy luôn nửa tháng tiền lương của anh, cả đời này anh cũng đừng hòng lấy nữa!” Đường Ân vội ngồi dậy nhìn giờ, đã là mười giờ sáng.

Hôm nay là chủ nhật, theo quy định của quán ăn vặt bình thường thì hôm nay phải đến sớm đi làm, hơn nữa còn phải ở đó cả ngày.

“Mười phút sau đến ngay!” Đường Ân vội kêu lên, xoay người xuống giường bắt đầu rửa mặt.

Tuy đêm qua có cãi vã với Lâm Sở Sở, nhưng ở đó vẫn còn nửa tháng tiền lương của mình, anh cũng không muốn thành quả lao động của mình thật sự hóa thành hư ảo như thế.

Mười phút sau, Đường Ân mệt mỏi chạy đến quán ăn vặt ở cổng phía Tây trường học.

Lâm Sở Sở có mái tóc đen nhánh mượt mà, gò má trắng nõn căng mịn, vừa nhìn đã biết là một người đẹp. Trên người mặc áo cộc tay màu hồng, bên dưới mặc váy siêu ngắn màu đỏ, trên chân mang dép lê màu hồng đáng yêu. Cô ta đang ngồi đung đưa chân trước cửa tiệm, hơi khinh thường nhìn Đường Ân đang chạy đến.

Chỉ nhìn vẻ ngoài, Lâm Sở Sở thật sự rất nhỏ nhắn đáng yêu, được gọi là hoa khôi của khoa cũng không phải không có lý.

“Đã mấy giờ rồi hả?” Lâm Sở Sở nhìn Đường Ân đến gần, lập tức đứng lên chống hông chỉ vào anh, cười lạnh: hương 6 Làm công ở quán nhị “Cuối cùng anh có muốn làm nữa không? Không muốn làm thì nói sớm một chút, chỗ chúng tôi cũng không phải nuôi cậu ấm! Bây giờ mới thức dậy, thật sự cho rằng mình trở thành cậu chủ nhà giàu rồi à?” Đường Ân cười xấu hổ: “Tối qua có uống chút rượu…” “Ai cho anh uống rượu? Anh không biết hôm nay phải đi làm hả?” Lâm Sở Sở hơi chán ghét nhìn Đường Ân: “Anh mà còn muốn ra ngoài uống rượu với người ta? Cho rằng kiếm được chút tiền thì có thể giả làm người giàu có học người khác thả thính hả? Cũng không xem thử mình là loại người gì, còn không biết ngại chạy ra ngoài uống rượu.” Đường Ân nghe mấy lời này đã quen, cũng không quan tâm lắm.

“Người trẻ tuổi đi ra ngoài uống rượu cũng là chuyện bình thường, ai chưa từng trẻ tuổi chứ?” Ba của Lâm Sở Sở là Lâm Thành đi ra từ trong quán ăn nhỏ.

Đường Ân cười, nếu nói vì sao phải ở lại quán ăn nhỏ này, thì ông chú tên Lâm Thành đây chính là lý do duy nhất của anh.

Lúc trước mình không một xu dính túi, còn không có tiền ăn cơm, chính là Lâm Thành nhìn ra sự bất tiện của anh, bảo Đường Ân làm công trong tiệm, cho nên mới có cơm mà ăn. Nếu không phải có Lâm Thành, có lẽ anh đã chết đói từ lâu rồi! “Đến rồi thì vào đi, có lẽ hôm nay sẽ bận đấy!” Lâm Thành cười ha hả vẫy tay với anh.

Đường Ân ngẫm nghĩ, xoay người bước vào trong.

Lâm Sở Sở trợn trắng mắt cười lạnh: “Không phải chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi à? Biết mình không có tiền, không thể không làm công cho nhà chúng tôi sao?” “Nói ít lại đi!” Lâm Thành thở dài.

“Ba, cuối cùng ba đang giúp ai thế? Anh ta đã ra cái gì rồi mà ba còn giúp?” Lâm Sở Sở tức giận giậm chân, xoay người đi vào quán.

Đường Ân cũng không nói nhiều, quay đầu lại cười khổ nhìn Lâm Thành, vội vàng vào tiệm rửa rau giúp.

Quán ăn vặt này là của Lâm Thành và vợ ông -Ngô Mẫn mở ra, hai người vốn không phải người thành phố Giang, mới dọn tới từ một thành phố nhỏ, dứt khoát mở một quán ăn nhỏ ở đây.

Đường Ân rửa rau xong thì bưng đến phòng bếp, lúc xoay người đi ra thì thấy Ngô Mẫn đang xụ mặt bước xuống từ trên lầu.

“Tiểu Đường à, hôm nay cậu đến muộn như thế, tôi cũng không thể trả cậu tiền lương cả ngày được!” Ngô Mẫn cầm khăn lau trong tay, trên eo đeo tạp dề.

Tuy đã bốn mươi mấy tuổi rồi, nhưng nhìn qua vẫn xem như thướt tha, bà ta lạnh lùng nhìn anh: “Cái này cũng không thể trách tôi được, chúng ta chuyện gì cũng phải nói có lý lẽ, chuyện gì cũng phải làm theo quy tắc, cậu nói đúng không?” Đường Ân cười gượng: “Đúng ạI” “Ừ, lên lầu lau hết các bàn đi, lau sạch sẽ một chút, tránh để khách xoi mói!” Ngô Mãn ném khăn lau đang cầm lên tay Đường Ân, xoay người cởi tạp dề xuống, hơi chán ghét nhìn anh.

Đường Ân nhận lấy khăn lau, nhìn thứ trong tay, đáy lòng hơi phản cảm.

Hai mẹ con nhà này cơ bản đều có cùng một đức tính, không có chút tình người.

Hôm nay làm xong ngày này, giúp đỡ việc bận rộn trong tiệm, buổi tối nói chuyện với Lâm Thành một chút, sau này sẽ không đến đây nữa. Nếu thật sự không được, sau này sẽ quan tâm tiệm ăn nhỏ của bọn họ nhiều hơn một chút, coi như trả lại ơn nghĩa của ông ấy trước đây.

“Nhìn cái gì? Còn không mau lên lầu đi?” Lâm Sở Sở hung dữ trừng Đường Ân.

Anh xoay người đi lên lầu.

Lúc đến gần buổi trưa, có ba sinh viên đi ra từ cổng lớn trường đại học thành phố Giang, bước thẳng vào quán.

Mấy sinh viên này đều ăn mặc không tệ, quần áo trên người vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, hơn nữa cử chỉ và động tác gì đó, vừa nhìn đã biết không phải người †ầm thường.

Ngô Mẫn vừa thấy ba sinh viên này lập tức sáng mắt lên, đẩy Lâm Sở Sở không muốn đứng dậy bên cạnh: “Còn không mau đi tiếp đãi một chút, ba người này vừa nhìn đã biết là con cái nhà có tiền, con còn chờ cái gì chứ?” Lâm Sở Sở lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi kích động, nở nụ cười ấm áp: “Hoan nghênh đến quán, mời mấy vị sang bên này…” Đường Ân nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Sở Sở lúc này thì chỉ biết lắc đầu, cô gái này cũng là người ghét nghèo yêu giàu, vừa thấy người có tiền lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười, đúng là làm khó cô ta rồi.

“Có món gì ăn ngon không?” Nam sinh đi đầu nhìn qua cũng rất đẹp trai.

Lâm Sở Sở biết ngay gặp được người có tiền, vội vàng bắt đầu giới thiệu, giọng nói ríu rít rất dễ nghe, giống như một con chim sẻ vậy, khiến người ta nghe vào cực kỳ thoải mái.

“Bưng tám món lên trước, chọn loại rượu tốt nhất…” “Vâng, sẽ lập tức bưng lên cho anh ngay!” Lâm Sở Sở cười dịu dàng, quay đầu gặp Đường Ân, lập tức khó chịu: “Anh ở đây làm gì? Còn không mau lên lau bàn? Đừng nói là thấy người ta có tiền nên ở đây hâm mộ nhé?” Đường Ân lười đáp lời, lắc đầu xoay người, chạy sang một bên lau bàn.

Lâm Sở Sở bĩu môi: “Đúng là đồ quê mua…

Đường Ân ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, chân mày dần nhíu chặt.

Chỉ hơn mười phút, Lâm Thành đã nấu xong, để Lâm Sở Sở tự mình bưng lên, dáng vẻ lấy lòng.

Mấy chàng trai cũng nhìn chằm chăm Lâm Sở Sở với ánh mắt nóng bỏng, chưa từng rời khỏi cái váy ngắn của cô ta.

Đường Ân ở bên cạnh nhìn thấy thì khẽ nhíu mày, lúc này nghe thấy một người trong đó nói: “Anh Hạo, tiếp theo chúng †a làm gì đây? Cô gái này xinh đẹp như thế, có muốn tóm lấy cô ta trước rồi nói không?” “Làm chứ, không làm sao mà tóm được cô ta?” Sở Hạo cười lạnh.

Đường Ân nghe thế, đáy lòng căng thẳng, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.