Sắc mặt Lâm Lập Quốc cứng đờ, cẩn thận đứng dậy, cảm thấy giống như có thứ gì nghẹn trong cổ họng, không nói được một câu nào.
“Cậu Đường…” Bùi Hạc khom người, lùi sang bên cạnh hai bước, có điều vẫn liếc mắt nhìn Bùi Nhược đầy hàm ý.
Bùi Nhược không để ý đến anh ta, chỉ khoác cánh tay Đường Ân.
Đường Ân cười gật đầu, nhìn Lâm Lập Quốc: “Sếp Lâm, ra giá đi, bát mì một trăm nghìn của anh khi nào thì lên được thế? Bây giờ tôi sẽ bảo Vu Vĩ Nhân dặn nhà bếp, sau khi tiền của anh được đưa đến, tôi sẽ ăn ngay…” Sắc mặt Lâm Lập Quốc đỏ bừng, lòng hơi ảo não, thân phận của người trước mặt này tuyệt đối không tâm thường, ban nãy mình nói như vậy, quả thật hối hận đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
“Cậu Đường… Nói đùa! Nói đùa!” Lâm Lập Quốc cười gượng mấy tiếng.
Mì sao? Lâm Lập Quốc hận không thể để bản thân mình ăn một bát mì ngay bây giờ, làm mình nghẹn chết luôn đi.
Anh ta chỉ biết rằng lần này thật sự xong đời rồi! Cho dù Đường Ân không thèm để ý đến, Bùi Hạc tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta.
“Tôi không nói đùa!” Sắc mặt Đường Ân lập tức lạnh đi: “Trông tôi giống đang nói đùa lắm à?” Người Lâm Lập Quốc cứng đờ, tay chân lạnh ngắt, suýt nữa xụi lơ ngã xuống mặt đất.
Từ Cương ngồi yên cúi đầu, ngay cả can đảm ngẩng đầu lên cũng không có. Anh ta còn tưởng Đường Ân sẽ nhờ anh ta giúp đỡ tìm kiếm một số tổ chức khám chữa bệnh của nước ngoài, không ngờ rằng bản thân Đường Ân đã quen biết với Steve rồi. Anh ta cũng biết Steve, nhưng lần đó là tham gia hội nghị diễn giảng, anh ta ngồi trong góc phòng, Steve còn chẳng biết anh ta là ai.
Giờ phút này, Từ Cương cũng đã biết suy nghĩ của mình buồn cười đến mức nào.
Đường Ân xoay người lại, cười lạnh một tiếng, kéo Bùi Nhược bền cạnh đi ra ngoài.
Chuyện bát mì chỉ cần anh nói ra miệng, chắc chắn Bùi Hạc sẽ đi làm ngay, về phần làm như thế nào thì không liên quan gì đến Đường Ân cả.
Đi ra khỏi hội trường rồi, Đường Ân mới hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng có phần phức tạp.
Cảnh tượng tối hôm nay, bản thân anh thật sự không ngờ đến, có điều làm phiền Vu Vĩ Nhân cũng khiến anh hơi ngại.
“Cậu Đường… ông chủ Đồng muốn gặp mặt cậu một lần…” Vu Vĩ Nhân thấy ánh mắt Đường Ân hiền hòa, vội vàng khom người, đứng đằng sau nói.
Đường Ân gật đầu: “Hẹn thời gian đi!” “Được! Được!” Mặt Vu Vĩ Nhân lộ vẻ vui sướng như điên, ông ta hiểu rõ nếu Đường Ân đã nói như vậy, vậy ông chủ Đồng đương nhiên sẽ có cơ hội.
Đường Ân cũng không để ý lắm, vào thang máy rồi, toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
“Sao vậy? Khí thế vừa nấy đâu hết rồi?” Bùi Nhược nhìn chàng trai, mím môi cười trộm.
Đường Ân cười gượng: “Nào có khí thế gì chứ? Chỉ là diễn kịch mà thôi, chị thật sự nghĩ là tôi làm bậy à?” “Cậu hai Đường của chúng ta đương nhiên sẽ không làm bậy, có điều tôi vẫn muốn cảm ơn cậu!” Bùi Nhược mím môi, nhích lại gần Đường Ân một chút.
Trong lòng Bùi Nhược rất rõ ràng, chuyện hôm nay là do Đường Ân cố tình, nhất là khi gặp mặt Lâm Lập Quốc, chị ta cố tình nói Đường Ân là bạn trai mình, thật ra cũng có ý đồ muốn Đường Ân đỡ đạn hộ.
Lâm Lập Quốc, Từ Cương và Bùi Hạc đều là bạn học cấp ba, hai người kia đã có ý đồ với Bùi Nhược từ lâu, tuy rằng bình thường Bùi Hạc rất ghét nhưng không tiện cảnh cáo thẳng thắn. Hôm nay sau khi Đường Ân làm chuyện này, chỉ sợ hai người kia cũng phải suy nghĩ một chút, có nên theo đuổi Bùi Nhược nữa hay không.
Đường Ân liếc mắt nhìn vẻ mặt cảm động của Bùi Nhược lúc này, trong lòng cũng khẽ thở dài, thật ra làm như vậy còn có một mục đích, đó là hai ba con Trương Cường. Chắc hai người kia bây giờ đang khóc nhỉ? Sự thật đúng là như vậy, lúc này, hai ba con Trương Cường và Trương Hàn Trung thật sự sắp khóc đến nơi rồi.
Hai người nhìn sau khi Đường Ân rời đi, lần bán đấu giá cuối cùng đã thay đổi tính chất…. Truyện Nữ Phụ
“Ba, chúng ta…” “Chúng ta xong rồi!” Trương Hàn Trung thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng.
“Ba, cho dù Đường Ân này có tiền, cho dù chỗ chống lưng sau lưng cậu ta không đơn giản, chúng ta cũng không cần phải sợ cậu ta! Bây giờ vẫn còn có cơ hội, chúng ta chỉ cần nắm được cơ hội lần này là nhất định có thể xoay chuyển tình thế!” Trương Cường nói, sắc mặt khó coi, tuy rằng trong lòng hận Đường Ân thấu xương, nhưng có một số việc không thể không thừa nhận, Đường Ân thật sự có tiền hơn anh ta.
Trương Hàn Trung chậm rãi xoay đầu, liếc nhìn con trai mình một cái, lúc này chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi.
Bản thân mình buôn bán cũng coi như có chút danh tiếng và địa vị ở thành phố Giang, tại sao đứa con trai này lại kém cỏi như vậy? Những gì mà Đường Ân vừa làm ở buổi đấu giá, đầu tiên là quấy cho buổi đấu giá hỗn loạn, sau đó phách lối thể hiện tài sản của anh, chết người nhất là anh lấy điện thoại di động ra, cho mọi người xem tấm ảnh chụp chung của anh và hiệp hội y dược của Mỹ.
Cảnh tượng này gần như đã chặt đứt toàn bộ đường lui của Trương Hàn Trung.
Lần này Trương Hàn Trung đến đây cũng đã có chuẩn bị rồi, ông ta đã liên lạc với bác sĩ giỏi nhất trong nước, cũng nghe ngóng về một số tổ chức khám chữa bệnh của Mỹ từ phía bác sĩ này.
Chỉ có điều ông ta chỉ nghe ngóng được mà thôi, làm sao có thể vơ đũa cả nắm với người có thể chụp ảnh chung như Đường Ân chứ? Chiêu này của Đường Ân có thể nói là cho ông cụ Thẩm nhìn thấy hy vọng, chẳng qua hy vọng này lại ở chỗ Đường Ân anh mà thôi.
Quan trọng nhất là sau khi Đường Ân làm những chuyện này xong, không hề tiêu một xu nào cả, thế mà đã hấp dẫn được ánh mắt của ông cụ Thẩm rồi.
Thiên Tứ Viên muốn có cơ hội lần này, chỉ sợ còn khó khăn gấp mấy nghìn lần! “Ba, thật sự không được thì chúng ta thêm chút tiền nữa đi… Con cũng không tin, sau khi chúng ta tăng thêm chút tiền nữa, có bác sĩ nào mà không tìm được chứ?” Trương Cường nói, vẫn còn hậm hực.
Trương Hàn Trung đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Tăng giá sao? Có một số chuyện, không phải tăng giá là có thể giải quyết được! Những người trong hội trường có người đang rời bàn, cũng có người đang vào bàn.
Trương Hàn Trung vừa mới rời khỏi, bậc thầy điêu khắc danh tiếng lẫy lừng cả nước đã bước nhanh từ sau sân khấu ra.
“Sao lại thế này? Vừa nấy có người muốn mua một cơ hội ra tay của tôi, hơn nữa người ta còn có quan hệ với người của hiệp hội y dược Mỹ, thế mà bán đấu giá các cô lại không bán cho người ta sao?” Ông cụ Thẩm vô cùng giận dữ.
Viên Chi Am vội vàng lên đón, gượng cười: “Ông Thẩm, ông nghe tôi giải thích đã, chuyện này có lý dol” “Tôi không nghe cô giải thích, lập tức tìm người về đây cho tôi!” Ông cụ Thẩm là một người tính tình nóng nảy, chỉ ra cửa: “Bán đấu giá Gia Phúc, rốt cuộc làm ăn cái kiểu gì thế hả, không giữ lại được cả khách nữa rồi à?” Viên Chi Am cảm thấy hơi bực bội, vội vàng kéo ông cụ Thẩm: “Ông Thẩm, phòng bán đấu giá chúng tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng với ông!” “Giải thích sao? Cô có biết cháu gái tôi hàng ngày phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn không? Tôi cần lời giải thích của các cô để làm cái khỉ gì? Lập tức đi tìm người về cho tôi…” Ông cụ Thẩm chỉ ra cửa: “Nếu không tìm được, tôi sẽ làm đơn ngay lập tức, kiện bán đấu giá Gia Phúc các cô! Dựa vào cái gì mà có người đấu giá, các cô lại không bán?” Mặt Viên Chi Am đỏ bừng, cô ta cắn môi dưới: “Được được!.Chúng tôi lập tức đi ngay… Bây giờ tôi sẽ cho người…” Ông cụ Thẩm giận đến mức khó thở, ngực phập phồng dữ dội.
Viên Chi Am hết cách rồi, xoay người kéo ông cụ Thẩm ngồi xuống trước đã.
Kế hoạch ban đầu là sau khi tối nay kết thúc sẽ có màn trình diễn đàn piano, kết quả mọi người bỏ đi trước rồi, màn trình diễn đàn piano cũng tan thành bong bóng.
Vương Ngạn Siêu cũng chạy từ sau sân khấu ra, nhìn thấy mọi người đang rời khỏi hội trường thì không hiểu lắm. Vừa nãy Vương Ngạn Siêu vấn luôn ở sau cánh gà, hoàn toàn không biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì, lúc này vội vàng kéo người đẹp chủ trì lại, hỏi: “Người đẹp, sao mọi người bỏ đi hết thế này?” “Xảy ra một số chuyện! Có một cậu chủ lớn ở đây, vừa nãy mang rất nhiều tiền đến…’ Người đẹp chủ trì cười khổ một tiếng, nhìn bộ dạng Vương Ngạn Siêu ngơ ngác có mấy phần đẹp trai, không khỏi hạ thấp giọng, dịu dàng nói: “Nếu tối nay có hứng thú thì có thể trình diễn cho một mình chị cũng được, chị chính là người thính giả trung thành nhất của cậu đấy…” Vương Ngạn Siêu tự tin cười: “Có thể được chị ưu ái, thật sự là em có phúc ba đời! Em đi gọi mấy cuộc điện thoại trước đã, lát nói tiếp…” “Vậy tôi chờ cậu nhé…” Người đẹp chủ trì cười híp mắt.
Giờ phút này lòng tự tin của Vương Ngạn Siêu tăng cao, xoay người đi vào trong góc, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Sau khi tiếng chuông vang lên không lâu, bên kia đã nhận cuộc gọi.
“Thế nào? Cô đã gửi những tấm ảnh kia cho Kỷ Du Du chưa?” Vương Ngạn Siêu thấp giọng hỏi.
“Đã gửi hết rồi, ban đầu Kỷ Du Du còn có chút phản ứng, sau đó thì không nói gì nữa, chắc là đau lòng sắp chết, sắp nhảy lầu tự sát luôn ấy nhỉ?” Giang Yến nói.