Nhạc Thụy gầm nhẹ một tiếng, gương mặt ban đầu còn mang theo ý cười, nhất thời tàn nhẫn: “Nếu mày đã không muốn sống, vậy cũng đừng trách tao! Các anh em, đánh gãy chân nó cho tao, tao xem sau này còn có ai dám càn quấy trên địa bàn của tao nữa không!” Mấy tên côn đồ nhanh chóng ra tay, những thứ đang nắm trong tay cũng được giơ lên thật cao.
“Ân Nhất, để lại người sống!” Gương mặt Đường Ân tối sầm, quát lớn một câu.
Ân Nhất liếm liếm khóe miệng, từ trong thất lưng rút ra một cây ba toong, nhìn những người đang xông lên, đạp ra một chân, ba toong quật mạnh lên trán người này.
Máu tươi tung tóe, côn đồ này chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã ngã xuống mặt đất.
Ân Nhất lại đạp bay một tên côn đồ nữa, va vào TV, trong phòng phát ra âm thanh loảng xoảng.
“Mày chết chắc rồi, phá nhiều đồ đạc của tao như vậy, mày phải chết… Nhạc Thụy gào thét giận dữ.
Đường Ân híp mắt lại: “Chỗ này… hôm nay sẽ đập hết cho anh!” “Các anh em, xông hết vào đây… Nhạc Thụy cười lạnh, vung tay lên.
Lúc này, cửa căn phòng bị đẩy ra, một đám người tràn vào, trên tay mỗi người đều cầm một con dao bầu.
Những vũ khí bị quản lý chặt chế này tỏa ra tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn. Mười mấy người bao vây lấy Ân Nhất, dùng dao đâm về phía anh ta.
Đám sinh viên trong phòng sợ đến mức gào lên ầm ï, ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay bịt chặt tai.
Bọn họ chỉ từng nhìn thấy cảnh tượng này trong phim ảnh, nào đã từng nhìn thấy cảnh chém giết thật sự bao giờ? Nhưng mà lần này là thật, hơn nữa máu tanh còn văng tung tóe khắp nơi.
Đường Ân nhìn cảnh tượng này, sắc mặt hơi thay đổi, một tay đặt vào eo, rút ra một cây ba toong tự vệ.
“Đường Ân, đích thân tao sẽ tiễn mày về Tây Thiên…” Vương Hạo cười ha ha, ôm bụng, khập khiễng đi tới, trong tay cầm một con dao, bổ xuống đầu Đường Ân.
Ba toong trong tay Đường Ân vung ra, ngăn được một dao của Vương Hạo, thân hình đột nhiên bị người ta đá bay.
ra.
“Cậu chủ…” Sắc mặt Ân Nhất thay đổi.
Đường Ân lăn một vòng, vội vàng bảo vệ Kỷ Du Du sau lưng, ba toong ngăn chặn dao bầu của Vương Hạo, nhưng lại nhìn thấy Vương Hạo cúi người xuống, tàn nhẫn liếm môi: “Chết…” ‘Vừa dứt lời, Đường Ân khó chịu ở ngực, bị người ta đạp một cước thật mạnh.
“Cho nó chết đi…” Gương mặt Nhạc Thụy bình tĩnh, phát ra nụ cười ác độc lạnh lùng.
Âm…
Đúng lúc này, dưới tầng đột nhiên vang lên một âm thanh ầm ï, gần như toàn bộ quán bar đều nghe thấy âm thanh như sấm rền này.
“Nhạc Thụy, cậu xong rồi!” Vu Thành Quang cười lạnh, giống như đã biết được chuyện gì, dựa vào vách tường, nụ cười trên mặt cực kỳ đáng sợ.
“Là ai?” Nhạc Thụy quay đầu lại, nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, một tên côn đồ xông vào, sắc mặt tái nhợt: “Ông chủ Nhạc, bên ngoài có rất nhiều người vừa đến, quán bar chúng ta bị chúng ta bao vây hết rồi, ít nhất cũng phải hơn một nghìn ngư: “Hơn một nghìn người sao?” Nhạc Thụy.
giật mình trong lòng, liếc nhìn tình hình ở đây, vội vàng xông ra ngoài hành lang.
Lúc này, một bóng người từ sau cửa lỏe lên, đá lên bụng Nhạc Thụy một cái, làm Nhạc Thụy ngã vào phòng.
Ba mươi mấy người áo đen nối đuôi nhau xông vào, giơ vũ khí trong tay đập đám côn đồ kia.
Đám côn đồ này còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trên người đã trúng mấy chiêu, nhất thời vang lên từng tiếng gào thét, mà lại có càng nhiều vũ khí đập lên người bọn côn đồ hơn nữa.
Nhạc Thụy nhìn những người này đang xông đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đám côn đồ trong tay anh ta hoàn toàn không thể so sánh được với những người này, đây đều là những người lợi hại đánh đấm thật sự luyện tập võ thuật.
Trong thời gian ngắn ngủi, đám người kia đã chiếm hết ưu thế, gậy trong tay hoàn toàn không nhàn rỗi, lao thẳng đến đánh cho những côn đồ kia ngã lăn xuống đất, cả đám người phát ra tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm.
Tại sao lại có nhiều người đột nhiên xuất hiện như vậy? Chưa đến ba phút đồng hồ, toàn bộ những tên côn đồ kia đều ngã xuống mặt đất, cả đám sợ đến mức câm như: hến, cũng không biết đã bị gãy mấy cái xương rồi.
Tình thế xoay chuyển quá nhanh, bên này gần như là nghiền nát hoàn toàn, cũng đã khống chế được tình hình.
Sắc mặt Nhạc Thụy khó coi, cũng không dám thở mạnh, mí mắt nâng lên, cảm thấy trái tim cũng bị nhấc lên rồi.
Ban đầu vẫn còn nắm chắc, bây giờ đám người kia xông đến, thế mà anh ta lại cảm thấy bàn chân có luồng khí lạnh dâng lên.
Nhạc Thụy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Ân, trong lòng run rẩy, chuyện này sẽ không liên quan đến thằng ranh kia đấy chứ? Nhạc Thụy vội vàng bỏ qua suy nghĩ này, xô đẩy đám người muốn chạy ra ngoài, nhưng đúng lúc này, có một người đã đứng ngoài cửa.
Bùi Hạc! Gương mặt Bùi Hạc lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mặt Nhạc Thụy, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lùng.
“Anh… Anh Bùi? Sao anh lại đến đây?” Sắc mặt Nhạc Thụy khó coi, tuyệt đối không ngờ rằng Bùi Hạc lại xuất hiện ở đây.
Người ở thành phố Giang, làm gì có ai không biết Bùi Hạc chứ? Mấy năm gần đây, Bùi Hạc gần như đã là nhân vật trong truyền thuyết của thành phố Giang, hơn nữa quan trọng nhất là quá trình vùng lên của Bùi Hạc, gần như là một đường lưỡi đao ánh kiếm xông lên.
Nhạc Thụy cũng thật sự không ngờ được rằng Bùi Hạc lại xuất hiện ở chỗ này.
“Anh Bùi…” Trong lòng Nhạc Thụy run rẩy, anh ta có thể cảm giác được, trong đôi mắt Bùi Hạc tràn đầy sát ý.
Đám người đã bị tách ra, những tên côn đồ kia đều bị khống chế hoàn toàn, mà Vương Hạo bị người ta đạp vào hai chân, co rúm trên mặt đất, lúc này vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cậu chủ… Ân Nhất đã tới, sắc mặt khó coi, nhìn trên mặt Đường Ân bị sưng tấy, ba toong trong tay.còn hơi rung rung.
“Anh Bùi, anh đến mà cũng không thông báo trước, chỗ này của tôi có hơi hỗn loạn, mời anh sang bên này… Nhạc Thụy dùng tay ra hiệu, trên mặt lộ vẻ thấp thỏm, anh ta luôn cảm thấy có chút không ổn.
Bùi Hạc đẩy Nhạc Thụy ra, xoay người đi đến bên cạnh Đường Ân, hơi khom người: “Cậu Đường…” Đường Ân gật đầu, lau khóe miệng sưng đỏ, mắt híp lại.
Cuối cùng Bùi Hạc cũng đến rồi! “Trước tiên đưa Đinh Huyên đến bệnh viện, tìm người bảo vệ cậu ấy!” Đường Ân nói khẽ.
Bùi Hạc gật đầu, phất tay với những.
người dưới tay mình.
“Anh Bùi, tôi…”Nhạc Thụy hơi giật mình; anh ta không ngờ được Bùi Hạc lại đến đây, thế mà lại đến vì Đường Ân, hơn nữa khi đối diện với Đường Ân, lại còn gọi thân thiết như vậy. Trong nháy mắt, trong đầu Nhạc Thụy lóe lên vô số suy.
nghĩ, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Bùi Hạc: “Anh Bùi, tôi… Tôi có lỗi với anh” Vừa dứt lời, Nhạc Thụy đã tự tát lên mặt mình hai cái.
Âm thanh chan chát vang vọng trong căn phòng.
Bùi Hạc nhíu mày, lắc đầu: “Cậu Đường, đây không phải là người của tôi…” “Anh Bùi, tôi vẫn luôn coi anh là thần tượng…” Sắc mặt Nhạc Thụy thay đổi, vội vàng nói: “Anh Bùi, đây chỉ là hiểu lầm…” Vương Hạo nhìn cảnh tượng này, cảm thấy trái tim cũng co giật, bình phong.
che chở của anh ta chính là ông chủ Nhạc, nhưng bây giờ ông chủ Nhạc dường như hoàn toàn không dựa vào. ngôn tình hay
được nữa rồi!