Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 99: Chương 99




Đường Ân lập tức ngẩn ra, cười hỏi: “Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?” “Bởi vì… Vì Bùi Nhược là em gái của tôi…” Sắc mặt Bùi Hạc khó coi.

Sắc mặt Đường Ân cũng không tốt, giống như bị người ta nhét cho một đống ruồi: “Em gái anh… rất tốt!” Bùi Hạc sửng sốt một lát, cẩn thận lặp.

“Tôi biết gần đây có mấy danh lam thắng cảnh, đến lúc đó có thể dẫn anh đi một vòng!” Viên Chỉ Am cười, vẻ mặt rất tự tin: ‘Chị đây thế mà rất hiếm khi đi ra ngoài với người khác đấy nhé…” Đường Ân nhún vai, thờ ơ rút tay lại.

Lâm Sở Sở ngồi bên cạnh nhìn vào, trong lòng dậy sóng, có điều vừa nhìn thấy gương mặt kia của Đường Ân, cúi thấp đầu theo bản năng, nhịp tim đập cực kỳ mãnh liệt.

Chỉ một lát sau, bốn món ăn một bát canh được Lâm Sở Sở bưng lên.

Đường Ân ăn rất vui vẻ, về phần Viên Chi Am có lẽ thật sự không quen với hương vị của nơi này, sau khi thuận miệng ăn mấy miếng thì không hề động đũa nữa.

Đối với Viên Chi Am mà nói, chỗ ăn cơm như thế này, trong lòng cô ta chẳng khác nào bát cơm chó, đời này cô ta hoàn toàn chưa từng đến những nơi cấp thấp như thế này bao giờ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Ân cười đứng dậy.

“Tôi đi trả tiền nhé!” Viên Chi Am cười, tiện tay kéo cổ tay Đường Ân: “Đường Ân, lần này coi như tôi mời anh!” Đường Ân nghiêng đầu nhìn bộ dạng cô ta, cũng chỉ có thể để cô ta trả tiền.

Lâm Thành vốn không định lấy tiền, nhưng thấy Viên Chi Am kiên trì, cũng chỉ đành thu tiền, nhưng khi nhìn Đường Ân, trong mắt lại hiện vẻ lo lắng.

Dù sao Lâm Thành cũng có tuổi rồi, đối với người bừa bãi như Viên Chi Am, trong lòng có chút phản cảm. Nhưng khi ông ấy nhìn thấy Đường Ân hơi lắc đầu, trong lòng lại yên tâm hơn rất nhiều.

Ra khỏi quán cơm nhỏ, Đường Ân không nhịn được ợ một tiếng no nê, liếc mắt nhìn thời gian, Kỷ Du Du cũng sắp tan học rồi.

Một đường đi thẳng vào tòa nhà cao tầng, Đường Ân nhìn hai bên một lượt, lập tức đi thẳng đến quầy phục vụ, nhìn người đẹp gương mặt mỉm cười trong đó, cười nói: “Tôi lên tầng tám mươi tám, phiền cô thông báo một câu!” “Tâng tám mươi tám sao?” Một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Đường Ân quay đầu lại, liếc nhìn một cái, chính là người phụ nữ trang điểm dày đặc vừa nãy, điều này khiến sắc mặt Đường Ân hơi lạnh đi.

“Tâng tám mươi tám là nơi loại người nào cũng có thể lên được sao? Dựa theo sắp xếp cấp E, bảo anh ta xếp hàng ở đây đi chứ!” Người phụ nữ cười lạnh.

“Sắp xếp cấp E sao?” Đường Ân cười lạnh một tiếng, lớn như vậy, còn chưa từng xếp hàng bao giờ. Nhất là khi đến nơi có tài sản nhà mình, còn phải xếp hàng nữa sao? Nếu quả thật xếp hàng còn chưa tính, còn lấy ra sắp xếp cấp E nữa sao? Trong tài sản về tài chính của nhà họ Đường, đều đã được quy định rõ ràng bằng văn bản, dựa theo thân phận địa vị của người thăm hỏi, cho bọn họ xếp hàng theo cấp bậc. Việc sắp xếp này từ cấp A cho đến cấp E, chia làm năm cấp bậc. Đường Ân là cấp E, nói trắng ra là cấp bậc thấp nhất, chỉ cần có người của cấp A, B, C, D đến đây, cho dù còn đến muộn hơn anh, cũng sẽ tự động được xếp lên trước anh.

“Được rồi, quản lý Tiết!” Người của quầy phục vụ cười khẽ không nói thêm gì nữa.

“Cấp E cũng coi như là đánh giá anh cao rồi đấy…’ Tiết Bạch cười lạnh, xoay người đi.

“Tiểu Bạch, nhanh lên nào, nếu không lát nữa sẽ lỡ việc mất!” Từ phía xa, thanh niên vừa nãy đã xuống xe, vẫy tay nói với Tiết Bạch: “Chấp nhặt với loại người thấp kém này làm gì? Vô duyên vô cớ tự hạ thấp thân phận của mình…” “Thấy chướng mắt thôi…” Tiết Bạch nói, bước vào thang máy, còn lạnh lùng nhìn về phía Đường Ân.

Trong lòng Đường Ân tức giận, nhưng mà người phụ nữ này đã bước vào thang máy rồi.

“Thưa anh, mời anh đến khu vực xếp.

hàng của cấp E để chờ đợi…” Người đẹp trong quầy phục vụ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chẳng qua trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười giêu cợt nhàn nhạt.

Đường Ân vất vả lắm mới kiềm chế được phẫn nộ trong lòng mình, gật đầu cười lạnh: “Được, vậy thì xếp hàng cấp E đi, dù sao chuyện này cũng do các cô quyết định!” Người đẹp ở quầy phục vụ cười một tiếng, nhưng lại liếc mắt nhìn Đường Ân, không đi để ý đến anh nữa.

Đường Ân xoay người đi về phía khu vực xếp hàng cấp E, yên lặng ngồi xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.

Lúc này, Tiết Bạch và Cảnh Kiếm đã bước vào thang máy, sắp lên đến tầng tám mươi tám.

Sắc mặt hai người đều trịnh trọng lên, nhìn không chớp mắt.

“Tiết Bạch, cô nói xem lần này-tổng giám đốc Đồng long trọng như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Cảnh Kiếm thấy sắp đến nơi rồi, vội vàng dò hỏi.

Tiết Bạch bĩu môi: “Tôi nào có biết được? Có điều tôi nghe nói, hình như bên trên muốn phái người đến! Dù sao.

dựa vào thân phận của tổng giám đốc Đồng, người bình thường làm sao có thể khiến ông ta long trọng như vậy được chứ?” “Vậy cũng phải! Lần này chính là giám đốc khu quay về, đều là tinh anh trong tỉnh chúng ta…” Cảnh Kiếm nói một câu, có chút không kiềm chế được ni ôi nghe người ta nói, lần này ngay cả mười mấy người trong hội đồng quản trị cũng sẽ đến…” Tiết Bạch sửng sốt một lát, sắc mặt nghiêm túc.

Người của hội đồng quản trị, không phải người mà cô ta có thể so sánh được, lần này nhất định phải đối đáp thật cẩn thận, nói không chừng đến lúc đó còn có thể thăng chức một chút.

Tỉnh tỉnh…

Trong số những người này, Vương Ngạn Siêu là người hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thậm chí còn biết hết tất cả những chuyện đã xảy ra.

Khi TV trong nhà hàng phát sóng tin tức liên quan đến Kỷ Du Du, Vương Ngạn Siêu gần như nổi giận đến mức muốn đập nát TV, sau đó gương mặt trở nên đờ đẫn nhìn người đẹp chủ trì, một mình vội vàng rời khỏi nhà hàng.

Tại sao có thể như vậy? Vương Ngạn Siêu oán hận trong lòng, mọi chuyện không phải như thế này, phải là Kỷ Du Du nổi giận, sau đó lập tức nói chia tay với Đường Ân, sau đó lao vào lòng mình cầu xin an ủi chứ! Bây giờ tại sao lại biến thành Đường Ân đi tìm kiếm Kỷ Du Du một cách phô trương như vậy? Vương Ngạn Siêu cảm thấy mình hiểu phụ nữ rất rõ, một khi chuyện như vậy xảy ra, tất nhiên sẽ khiến cho người phụ nữ hoàn toàn chìm đắm. Anh ta không thể chờ đợi như vậy được, nhất định phải tranh thủ thời gian, làm Kỷ Du Du mất hết hy vọng với Đường Ân.

Ra khỏi nhà hàng, vội vàng bấm số điện thoại của Giang Yến.

Vương Ngạn Siêu lạnh giọng nói: “Sáng sớm ngày mai làm theo những gì tôi đã dặn, tôi xem xem Đường Ân còn có thể làm gì được nữa!” ““Ghuyện này…” Giang Yến hơi do dự: “Cô không nghe thấy lời tôi nói sao?” Vương Ngạn Siêu gần như gầm lên.

Giang Yến vội vàng gật đầu: “Được, ngày mai tôi thử xem…” Vương Ngạn Siêu cúp điện thoại, sắc mặt u ám nhìn về phía trường học.

Chuyện này nhất định không thể cứ bỏ qua như vậy được, chắc chắn phải nghĩ cách làm cho Đường Ân phải trả giá thật đất.

Lúc này Đường Ân đã ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, Ân Nhất gửi tin tức về, báo hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Đường Ân cúp điện thoại, dựa vào đầu giường, mặt lạnh ngắt.

Vương Ngạn Siêu! Đường Ân cũng không ngờ mình lại thua trong tay Vương Ngạn Siêu, bây giờ suy nghĩ lại chuyện tối hôm qua, hẳn là có liên quan đến Vương Ngạn Siêu, cho nên Kỷ Du Du mới bỏ đi? Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, anh khế thở dài một tiếng, xoay người xuống giường.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng leng keng, hình như là có người bấm chuông cửa.

Trong mắt Đồng Quân Hựu lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó nói: “Gọi điện thoại cho.

quầy phục vụ, hỏi xem có ai tên là Đường Ân đến đây không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.