Đường An nghiêng đầu nhìn chị ta: "Có phải chị thật sự cho rằng mấy năm nay tôi chẳng làm gì cá không?”
Bùi Nhược hơi sửng sốt nhìn anh, không biết chị ta dã hói ván đê này bao nhiêu lần rồi, nhưng Đường An vẫn trả lời như thế. Lúc đầu chị ta cho rằng anh dựa vào suy nghĩ trẻ con mà län lon ở nhà họ Đường, bây giờ mới phát hiện mình thật sự hơi không hiểu anh.
Chàng trai nhỏ tuổi này, chac chan không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Rốt cuộc là như thể nào?" Bùi Nhược hỏi.
Đường An cười: "Thật ra đây là một bí mật... Nếu chị muốn biết, tôi có thể nói với chị, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc!”
“Được!" Chị ta nhẹ nhàng gật đầu,
Anh tăng tốc, vừa lái ra khỏi bãi đỗ xe đã nhìn thấy một hàng xe đỗ trước mặt mình, chặn lại cả con đường.
Sắc mặt Đường Tân lập tức trở nên nặng nề.
Đồng Quân Hựu kéo cửa sổ xe xuống, đưa mắt nhìn anh: "Cậu chủ, không ngờ bản lĩnh của cậu cũng không tệ lắm!”
"Ông sợ à?" Đường Ân hỏi ngược lại. . Kiếm Hiệp Hay
Ông ta cười nhạo một tiếng, lắc đầu: “Đánh nhau giỏi thì có tác dụng gì chứ? Có thời gian luyện võ không bằng nghĩ xem nên giữ mạng thế nào đi! Đánh nhau giỏi có thể chịu đựng được sao?”
Anh híp mắt, trong mắt bằn ra ánh sáng sắc bén.
"Có lẽ còn chưa đến năm tháng đã tới buổi họp thường niên của gia tộc trong năm nay, cậu cảm thấy trong năm tháng này mình có thể làm được gì?” Đồng Quân Hựu cười, lắc đầu: "Có lẽ không làm được gì cả!”
Đường Ân siết chặt tay, điên cuồng đạp lên chân ga, xe gần như bốc lên khói trắng.
"Muốn tông tôi u? Buồn cười.” Ông ta kéo cửa sổ xe lên. Ảnh mắt Đường Ân lạnh lẽo, thật sự muốn lập tức tông lên, nhưng anh biết dù bây giờ mình làm thế Đồng Quân Hựu cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì. Với chiếc xe kia của ông ta, tính an toàn chắc chắn rất cao. Hơn nữa chỉ cần anh tông lên, nhà họ Đường chắc chắn sẽ có người oán trách, vì bây giờ là thời gian đặc biệt, đã có manh mối chia phe rồi, nếu Đường Ân thật sự đụng vào Đồng Quân Hựu cũng là một tai hoạ với anh.
“Đừng kích động.” Bùi Nhược kéo anh lại.
"Đường An hít một hơi thật sâu, nhìn đoàn xe của ông ta đi xa.
Trên xe, sắc mặt Đồng Quân Hựu còn nặng nề hơn: “Điều tra được gì rồi?"
"Điều tra ra một chút! Cô gái tên Kim Địch kia thật sự có dấu hiệu uống thuốc!” Thư ký Tề trả lời: “Còn ngài Rodin kia không có dấu hiệu uống thuốc, cho nên thật sự có thể là vừa gặp đã yêu, hoặc là Rodin quyến rũ Kim Địch..."
Ông ta lạnh mặt siết chặt tay: “Đi điều tra thông tin về ngài Rodin này một chút!”
"Còn phải điều tra ư?" Thư ký Tề hơi sửng sốt: “Theo thông tin nhà họ Đường đưa, ngài Rodin này không có vấn đề gì cả.”
"Cứ điều tra đi!" Đồng Quân Hựu lạnh lùng nói, sau đó không nói gì nữa.
Xe rơi vào yên tĩnh.
Đường Ân đưa Bùi Nhược về nhà, một mình trở về biệt thự, nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm nay, suy nghĩ trong lòng hơi rối loạn.
Anh đứng trước cửa phòng nhìn thoáng qua phòng của Kỳ Du Du, lấy điện thoại ra gọi cho dãy số cực kỳ quen thuộc kia.
Tút tút tút...
Tiếng chuông chờ đột nhiên vang lên,
Trái tim của Đường Ân lập tức thót lên, cảm giác lo được lo mất trong lòng khiến bàn tay đang nắm chặt điện thoại của anh cũng đang run rẩy.
Đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại được cho Kỷ Du Du từ sau khi cô rời khỏi.
Trong một thôn núi nhỏ bên ngoài thành phố Giang, điện thoại iPhone reo lên.
Trên mặt Kỷ Du Du dính bùn xám, nhìn tiếng chuông quen thuộc từ cái điện thoại này, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Số điện thoại quen thuộc kia, người quen thuộc kia, thật sự gọi tới rồi!
Lộp độp...
Nước mắt cô ta rơi xuống, vừa định nghe máy lại nhìn thấy màn hình đen lại.
“Đang làm gì đó? Mau sửa sang lại một chút đi! Người ta sắp tới đây tặng sính lễ rồi, dáng vẻ của mày bây giờ còn ra cái gì nữa? Ngoài cửa vang lên tiếng mắng chửi hơi chán ghét.
"Vâng!" Kỷ Du Du vội gật đầu, cất điện thoại đi.
"Tao thật không biết cuối cùng kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà lại phải nuôi một đứa con ghẻ như mày nữa?”.
Cửa phòng bằng gỗ bị mở ra, một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi đi lên, dùng ngón tay chỉ mạnh trên trán Kỷ Du Du, đẩy mạnh cô ta lên giường: "Sao mày không chết đi? Sau khi mày chết taq cũng được giải thoát... Đời này nuôi mày không biết tao đã phải chịu bao nhiêu nghèo khổ, vất vả đến mức nào nữa!”
Kỷ Du Du ngã xuống giường, nước mắt lập tức chảy ra.
"Mẹ, con thấy cái điện thoại kia của cô ta không tệ, con muốn nó.” Một cô gái mười bảy mười tám tuổi kéo cửa ra gọi một tiếng, khuôn mặt trang điểm đậm, đôi môi cũng dày.
"Không được, cái này không thể cho em.” Kỷ Du Du sợ tới tái mặt.
"Có gì không thể cho chứ?" Lý Thành Hồng tiện tay lấy roi mây qua, đánh lên tay cô ta: “Không phải chỉ là một cái điện thoại nát thôi sao? Tao nuôi mày nhiều năm như thế, ngay cả cái điện thoại cũng không nỡ hả?” Chát một tiếng, roi mây quất lên mu bàn tay trắng nõn của Kỷ Du Du, máu tươi lập tức chảy ra.
"Đây là người khác mua cho con, có ý nghĩa kỷ niệm, dì ba, con xin dì để nó lại cho con đi, dì bảo con gả cho ai cũng được, sau này con sẽ nghe lời dì, dì để điện thoại lại cho con đi." Cô ta khóc rống, trực tiếp quỳ trên giường.
"Mày đúng là lớn rồi nhỉ? Còn dám nói điều kiện với tao?" Lý Thành Hồng nâng cổ tay lên, roi mây liên tục đánh xuống.
Chát chát chát.
Roi may đánh trúng người Kỷ Du Du, đánh đến da tróc thịt bong, máu cũng chảy ra.
“Đồ ti tiện này, mày còn dám nói điều kiện với tao? Mày muốn chết đúng không? Mày ăn của bà, uống của bà, mấy năm nay vì để mày đi học tổn bao nhiêu tiền mày không biết sao?” Roi mây của Lý Thành Hồng đã đánh lên trán cô ta.
"A.." Kỷ Du Du kêu lên thảm thiết, sợ tới rụt vào trong góc, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt đáng thương.
Trương Dĩnh ở bên ngoài xông vào, muốn giật lấy cái điện thoại
iPhone kia.
Kỷ Du Du vội ngăn lại, ánh mắt cầu xin: “Dì ba, Tiểu Dĩnh, con cầu xin các người.”
"Mày buông ra.” Bà ta nổi giận, roi mây lại đánh mạnh lên mu bàn tay của cô ta.
Chát...
Máu lại chảy ra, Kỷ Du Du đau đến nước mắt chảy ròng, nhưng cô ta vẫn không buông cái điện thoại kia ra. Sâu trong lòng Kỷ Du Du, cái điện thoại này là thứ duy nhất có thể khiến cô ta nhớ tới Đường Ân, cô ta thật sự không thể mất đi nó được.
"Lấy tay ra?" Lý Thành Hồng nổi giận, liên tục đánh xuống.
"Mày buông ra coi thứ như mày còn muốn xài điện thoại cái gì? Cũng không biết mày ngủ với ai trong thành phố nên người ta mới mua cho mày, mày còn không biết xấu hổ cầm trong tay nói kỷ niệm?" Trương Dĩnh đã hất cái tay máu thịt lẫn lộn ra, cướp lấy điện thoại.
“Đừng.." Kỷ Du Du khóc nức nở, lớn tiếng kêu lên.