Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 61: Chương 61: Đều đang đợi phụ huynh




Vương Thanh Sơn sửng sốt, sắc mặt trở

nên nặng nề hơn: “Cô là phụ huynh của

Đường Ân?”

“Tôi không có thực lực đó, đợi là được!

Dù sao người ông đợi và tôi đợi đều là

một…” Bùi Nhược nhìn chằm chằm

Vương Thanh Sơn, vẻ mặt cực kỳ hờ

hững.

Vương Thanh Sơn rụt tay phải về, hừ

lạnh một tiếng, ánh mắt chớp loé.

Ông ta biết thân phận của Bùi Nhược,

người có thể thể thuê chị ta chắc chắn

không tầm thường. Nhưng ông ta cũng

không thèm quan tâm, cho dù phụ

huynh của đối phương là ông trời, hôm

nay cũng phải thua ở đây.

Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, khuôn

mặt lạnh lùng của Bùi Hạc xuất hiện.

Sắc mặt Vương Thanh Sơn nặng nề hơn,

đợi phụ huynh

đưa mắt nhìn Bùi Hạc, muốn nói mấy lời

lại thấy anh ta không nói tiếng nào đứng

bên cạnh Bùi Nhược, vẻ mặt cực kỳ

cung kính.

Mấy năm nay Bùi Hạc này xem như rất

nổi bật, xí nghiệp trong tay đã bộc lộ tài

năng ở thành phố Giang, thậm chí mơ

hồ còn vượt qua siêu thị nhà họ Vương.

Nhân vật trẻ tuổi có quyết đoán như thế

là kiểu được rất nhiều nhà kinh doanh

của thành phố Giang tán thưởng. Vương

Thanh Sơn từng gặp anh ta mấy lần, tuy

không phải rất quen thuộc, nhưng có thể

cảm nhận được ánh mắt anh ta nhìn

mình bây giờ mang theo mấy phần căm

phẫn.

Hai người đều đứng ở đối diện, chẳng lẽ

đang đợi phụ huynh của Đường Ân ư?

Ông ta hơi kích động, đáy lòng thấy lạnh

lão. Cho dù hai người này đến đây thì có

thể làm gì? Tuy ông ta kiêng dè bọn họ,

nhưng chưa hẳn là sợ bọn họ. Nếu thật

sự muốn mất cả chì lẫn chài, không phải

ông ta không có can đảm này.

Cửa phòng họp lại bị đẩy ra, một người

khoảng năm mươi mấy tuổi nhìn một

vòng phòng họp, xoay người đi vào.

Phó thị trưởng Vương!

“Phó thị trưởng!”

“Phó thị trưởng!”

Bùi Nhược và Bùi Hạc vội cúi chào, hơi

lùi về sau một bước.

Phó thị trưởng Vương khẽ thở dài một

tiếng: “Bộ xương già này của tôi đã sắp

bị hành hạ đến nát vụn rồi, tên khốn

Miêu Bách đó cứ phải gây chuyện cho

tôi mãi…

Bùi Nhược mím môi, không nói gì.

Năm xưa Miêu Bách và Phó thị trưởng

Vương là đồng đội cũ, trước giờ hai

người đều nói chuyện với nhau như thế,

người khác cũng rất ít để ý.

Bên này, sắc mặt Vương Thanh Sơn liên

tục thay đổi, ánh mắt khi nhìn Phó thị

trưởng Vương mang theo sự khiếp sợ

mơ hồ.

Ông ta có biết Phó thị trưởng Vương,

từng nhìn thấy từ rất xa một lần trên hội

nghị kinh doanh nào đó, cũng không thể

nói chuyện với ông ấy. Lần này Phó thị

trưởng Vương lại có thể đến đây, còn

ngồi ở đối diện, khiến Vương Thanh Sơn

càng bất an hơn.

“Đường Ân sao rồi?” Phó thị trưởng

Vương than khẽ.

“Không có vấn đề quá lớn, chỉ là tay bị

kẻ xấu làm bị thương, chắc phải nghỉ

ngơi một khoảng thời gian là có thể xuất

viện!” Bùi Nhược cung kính nói, sâu xa

nhìn Vương Thanh Sơn ở đối diện.

“Vậy thì tốt!” Phó thị trưởng Vương gật

đầu, ngồi xuống.

Vương Thanh Sơn chấn động, sắc mặt

cực kỳ khó coi.

Đường Ân?

Khi nãy Phó thị trưởng Vương đã hỏi về

Đường Ân?

Vương Thanh Sơn cảm thấy hơi khó thở,

ông ta không sợ Bùi Nhược và Bùi Hạc,

nhưng Phó thị trưởng Vương thì không

thể xem thường được. Vì Phó thị trưởng

này đi vào phòng họp không thèm nhìn

ông ta một cái đã hỏi đến vết thương

của Đường Ân, thế này rốt cuộc là sao?

Vương Thanh Sơn có dự cảm chẳng

lành, vội lấy điện thoại ra gọi cho ba

mình. Ông ta muốn biết rốt cuộc thì

Đường Ân là ai, sao ngay cả Phó thị

trưởng Vương cũng đến đây?

Bầu không khí trong phòng họp lập tức

trở nên kỳ lạ, mấy sinh viên sao có thể

từng gặp nhân vật như Phó thị trưởng

Vương được? Ngay cả Dương Cầm cũng

cảm thấy mất tự nhiên, cố gượng cười.

Lúc này, cửa phòng họp lại mở.

Sở trưởng Dương của Sở Giáo Dục tỉnh

cung kính đi vào, sau khi thấy Phó thị

trưởng Vương thì vội gật đầu chào.

Phó thị trưởng Vương mỉm cười, nhưng

không nói gì.

Sở trưởng Dương xấu hổ nhìn Bùi Hạc

và Bùi Nhược, xoay người đứng bên

cạnh bọn họ, nhỏ giọng hỏi về vấn đề

của Đường Ân.

Tuy âm thanh nói chuyện của bọn họ rất

nhỏ, nhưng vẫn truyền ra ngoài, trong

phòng họp, cái tên Đường Ân càng trở

nên chói tai và sắc bén hơn.

Đường Ân!

Lại hỏi về Đường Ân!

Đáy lòng Vương Thanh Sơn cực kỳ chấn

động, cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu

tim chạy lên từ lòng bàn chân, cứ luôn

lượn lờ trong lòng mình.

Dương Cầm nhìn thấy Sở trưởng Dương

thì vội đứng dậy, muốn tiến lên chào hỏi,

nhưng thấy Bùi Nhược đứng bên cạnh

ông ấy, đáy lòng bỗng chốc run rẩy. Nhất

là ánh mắt khi Sở trưởng Dương nhìn

qua như mang theo sự nghiêm khắc,

khiến bà ta cực kỳ bối rối.

Vương Nhuy cũng sợ hãi, cô ta không

phải đồ ngốc, đã mơ hồ cảm nhận được

có việc chẳng lành, lo lắng nhìn ba mình,

đáy lòng hơi rối ren.

Vương Thanh Sơn cảm thấy trên trán

bắt đầu có mồ hôi, lòng bàn tay ướt

đâm, chỉ chốc lát đã có nhiều nhân vật

quan trọng đến đây như thế, hơn nữa

còn ngồi ở đối diện, khiến ông ta cực kỳ

hoảng hốt.

“Tôi muốn ra ngoài một lát!” Vương

Thanh Sơn đứng dậy, vội vàng đi ra

ngoài,

Ông ta mới đẩy cửa phòng họp ra đã bị

hai họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào

đầu.

Vương Thanh Sơn nuốt một ngụm nước

miếng: “Các người có ý gì…”

“Trước khi chuyện chưa điều tra rõ ràng,

anh Vương vẫn không thể rời đi!” Cục

trưởng Lâm đi đến, nhìn Vương Thanh

Sơn bằng ánh mắt sâu xa, cười nói:

“Không phải ông đợi phụ huynh của

Đường Ân sao? Đúng lúc… những người

này cũng ở đây để đợi phụ huynh của

cậu ấy đấy!

Vương Thanh Sơn chấn động, hơi cứng

đờ quay đầu lại, nhìn thấy mấy người

Phó thị trưởng Vương và Sở trưởng

Dương gật đầu với mình, khiến ông ta

muốn chết đi cho rồi.

Những người này đầu đang đợi phụ

huynh của Đường Ân á?

Rốt cuộc phụ huynh của Đường Ân là

thần thánh phương nào thế?

Ở đây không có ai bị ngốc cả, đều biết

những lời này có ý nghĩa thế nào.

Vương Nhuy cảm thấy cổ tay mình run

lên, còn Tôn Kỳ và Vương Tử Thư thì run

rẩy cả người, ngay cả can đảm ngẩng

đầu lên cũng không có!

Reng reng reng…

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của

Vương Thanh Sơn chợt reo lên.

Ông ta như bắt được cọng rơm cứu

mạng, vội vàng nghe máy, nhỏ giọng hỏi:

“Ba, điều tra sao rồi? Rốt cuộc Đường

Ân kia là ai?”

“Sao rồi? Mày còn có mặt mũi hỏi sao

rồi hả?” Trong điện thoại vang lên giọng

nói giận dữ: “Cuối cùng mày đắc tội ai

rồi? Mấy người bạn già đều nói với tao

đừng quan tâm gia sản gì nữa, kêu tao

chạy mau đi…

“Cái gì… Vương Thanh Sơn lập tức xụi lơ

trên ghế, tái hết cả mặt.

“Thằng bất hiếu này! Nhà họ Vương mất

hết trong tay mày rồi!” Âm thanh trong

điện thoại vẫn đang vang lên.

Ông ta cảm thấy trái tim mình như rơi

vào hầm băng, lúc này ngay cả suy nghĩ

được sống cũng là một hy vọng xa vời.

Ở thành phố Giang, tuy ông cụ nhà mình

không phải rất có thủ đoạn, nhưng tuyệt

đối là người có địa vị cao! Người có thể

khiến ông cụ phải chạy nhanh, rốt cuộc

là có bối cảnh gì?

“Ba„xảy ra chuyện gì?” Vương Nhuy giả

vờ bình tĩnh.

Vương Thanh Sơn quay đầu, giơ tay tát

cô †a một cái.

Tiếng chát vang vọng trong phòng họp.

“Xảy ra chuyện gì? Mày còn hỏi xảy ra

chuyện gì? Tao hỏi mày, Đường Ân là

ai?” Ông ta giận tím mặt.

“Im lặng!” Cục trưởng Lâm hừ lạnh một

tiếng.

Vương Thanh Sơn cảm thấy cả người

mình đều lạnh lão, đáy lòng tràn đầy hối

hận, chỉ vào Vương Nhuy.

Cô ta khóc: “Ba, cậu ta… cậu ta thật sự

là một tên nghèo hèn mà…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.