Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 255: Chương 255: Không ai nghe điện thoại?




Sắc mặt Lâm Sở Sở trở nên u ám, nhẹ nhàng siết chặt điện thoại của mình, trong chốc lát có hơi mờ mịt. Lấy cách đối xử của cô ta với Đường Ân trước kia, cho dù nh lhị thoại của eô ũng khô Ó gì a. =2 oại của pöde ƒtadi lông có gì quá “Sao rồi? Đường Ân ở đâu?” Trên xe, Ngô Mẫn hơi lo lắng hỏi, vì bà ta cảm thấy chiếc xe này thật cao cấp, cả đời này bà ta vẫn chưa từng ngồi chiếc xe như vậy, khiến bà †a không dám động đậy quá nhiều.

“Đường Ân… không nghe điện thoại..” Lâm Sở Sở tuyệt vọng nói nhỏ.

“Gọi lại lần nữa xem!” Ngô Mãn như nhớ lại, từ trước đây.

Đường Ân đã không thích nghe điện thoại của Sở Sở.

Lâm Sở Sở khó khăn ngẩng đầu lên, có thể cảm nhận được tất cả ánh mắt trong xe đều nhìn về phía cô ta, nhất là ánh mắt khinh thường của Điền Nhuy đã mơ hồ có dấu hiệu muốn tức giận.

‘Vội vàng bấm xuống phím gọi, lại gọi cho Đường Ân lần nữa.

- Tút tút tút…

Tiếng chuông chờ vừa vang lên đã truyền đến giọng nói hơi khó hiểu của Đường Ân.

Lâm Sở Sở nghe thấy giọng nói này, chóp mũi chua xót, cảm thấy như sắp trút ra hết tất cả uất ức vậy: “Đường Ân, anh ở đâu? Tôi có chút chuyện muốn tìm anh, có mấy người muốn gặp anh…”

Mấy người trong xe đều hơi căng thẳng nhìn cô ta.

Lâm Sở Sở cũng hơi hoảng hốt, vì cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng sự chần chừ của Đường Ân ở đầu bên kia điện thoại.

“Đến tầng tám mươi tám của Đầu Tư Tài Chính!”

“Được!” Lâm Sở Sở vội gật đầu, sau đó cúp máy.

“Tâng tám mươi tám của Đầu Tư Tài Chính!” Lâm Sở Sở quay đầu, nói như không có chút sức lực nào. Trước kia khi đi dạo phố có từng đi tới trung tâm thương nghiệp của thành phố Giang, cũng nhìn thấy toà kiến trúc tiêu biểu kia, nhưng trước giờ đều chưa từng đi vào. Cô ta cũng không ngờ Đường Ân sẽ ở đó.

“Được!” Vụ Quý cười, cố hết sức khiến mình hoà nhã một chút: “Bạn học Lâm Sở Sở, thật ra chúng tôi cũng không có ác ý gì, chỉ muốn cô dẫn chúng tôi đi gặp ngài Đường một chút thôi! Cô yên tâm, chúng tôi tuyệt đối cung kính với cậu Đường, sẽ không khiến cậu ấy giận chó đánh mèo với cô, hơn nữa cũng sẽ không nhác lại chuyện bồi thường!”

Lâm Sở Sở cúi đầu nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đáy lòng cực kỳ phức tạp.

Đường Ân! Đều nhờ Đường Ân! Vì Đường Ân, cô ta mới có thể được người ta đối đãi như vậy, nếu không có Đường Ân, chỉ sợ cô ta đã bị người ta đòi bồi thường đôi giày một trăm nghìn kia rồi.

“Tôi đã nói quan hệ của Sở Sở nhà chúng tôi với Đường Ân rất tốt mà!” Ngô Mãn cũng cười gượng.

Vu Quý mím môi cười, không nói gì thêm.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới lầu Đầu Tư Tài Chính ở trung tâm thành phố Giang.

Lâm Sở Sở xuống xe, ngẩng đầu nhìn một cái, cảm thấy †oà nhà này như đè nặng trong lòng cô ta vậy, khiến cô †a cảm thấy khó chịu.

Toà nhà vẫn là tòa nhà ban đầu, đáng tiếng người ở bên trong lại khiến cô ta thấy xa lạ.

Một người bưng đĩa trong quán cơm nhỏ lại có thể trở thành nhân vật lớn bên trong Đầu Tư Tài Chính, sự tương phản mãnh liệt này khiến Lâm Sở Sở hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Đi thẳng vào Đầu Tư Tài Chính, nhìn thấy Giám đốc lễ tân đã đứng đợi trước cửa từ lâu, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: “Là cô Lâm Sở Sở sao ạ?”

“Ừm, là tôi!” Lâm Sở Sở lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu.

“Mời đi bên này!” Giám đốc lễ tân xoay người đi về phía thang máy: “Tổng giám đốc Đường đã dặn dò, sau khi cô đến có thể sử dụng thang máy riêng của cấp cao, đi thẳng đến tầng tám mươi tám!”

“Được!” Lâm Sở Sở mờ mịt gật đầu.



Vu Quý và anh em nhà họ Điền cũng tự giác khiêm tốn hơn, ở trong quán cơm nhỏ bọn họ có thể làm càn, nhưng ở đây, bọn họ lại không có tư cách làm càn. Nếu thật sự làm càn, chỉ sợ sẽ không thể rời khỏi thành phố.

Giang.

Ting…

Đi thẳng đến tầng tám mươi tám, lập tức nhìn thấy một phòng làm việc rộng lớn.

Phòng làm việc này thiết kế rất xuất sắc, ở giữa là cây cối xanh biếc, hai bên có sông nhỏ cầu nối, thậm chí còn có mấy con cá chép vàng vui đùa trong nước. Xung quanh sảnh lớn này là từng cây cầu nối tiếp nhau, trên cầu điêu khắc hoa văn lộng lẫy.

Mặc dù anh em nhà họ Điền thấy cảnh này đã quen cũng bị cách trang trí của Đầu Tư Tài Chính làm sửng sốt, bọn họ không biết sao tâng tám mươi tám lại có sông nhỏ, còn có thể cảm nhận được sự yên tĩnh kỳ lạ ở nơi này.

“Bên này..” Một nữ thư ký vẻ ngoài khá xinh đẹp đi tới, mỉm cười dẫn mọi người xuyên qua hành lang dài, vào ngồi trong một phòng tiếp khách yên tĩnh.

‘Vu Quý cúi đầu thở dài: “Đúng thật là xa hoa… chỉ sợ một miếng đá dung nham dưới chân này cũng cỡ một trăm nghìn nhỉ?”

Anh em nhà họ Điền hơi kinh hãi, bước chậm lại theo bản năng để bày tỏ sự kính cẩn.

Ngô Mẫn sợ tới mức hai chân như nhũn ra, từ trước đến nay bà ta đều không ngờ tảng đá lớn cỡ bàn tay dưới chân lại có giá cả trăm nghìn. Hai chân đứng trên đó, chẳng phải dưới lòng bàn chân đã giẫm lên hơn bốn trăm nghìn sao?

“Mọi người có thể đợi ở đây một lát, Tổng giám đốc Đường sẽ tới ngay!” Nữ thư ký mỉm cười gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Sau một lát, có nước trà đưa đến.

Ngô Mẫn nuốt một ngụm nước miếng, cố hết sức khiến hai chân mình cách xa mặt đất, bà ta sợ đạp hư tảng đá nào đó, Đường Ân lại kêu mình bỏ tiền bồi thường. Tuy với tính cách của Đường Ân có lẽ sẽ không làm như vậy, nhưng khó tránh khỏi vẫn khiến Ngô Mẫn hơi chột dạ.

Mười mấy phút sau vẫn không thấy Đường Ân đâu.

Mấy người Vu Quý không nôn nóng chút nào, nhưng Ngô Mẫn đã hơi sốt ruột đứng lên. Đến đây lâu như vậy mà chỉ cho một ly trà, khiến bà ta cảm thấy Đường Ân hơi keo kiệt, thậm chí là đang cố ý làm khó bà ta.

Đường Ân bước vào phòng tiếp khách, sau khi nhìn thấy Vu Quý thì lập tức nhíu mày, như đã hiểu ra vì sao Lâm Sở Sở muốn tới đây.

“Cậu Đường, thật ngại quá, chúng tôi cố ý tìm đến bạn học Lâm Sở Sở, hy vọng có thể gặp mặt cậu một lần!

Một là muốn xin cậu tha thứ, hai là thật lòng muốn nói chuyện với cậu..” Vu Quý lập tức đứng lên, cung kính cúi người với Đường Ân.

Đường Ân quan sát Vu Quý, sau đó nhìn qua Điền Vĩ và Điền Nhuy, hai anh em này thấy anh nhìn về phía mình thì lập tức hơi căng thẳng.

Đây chính là người giết chết người thừa kế của Tập đoàn Doãn Thị lúc trước, trong lòng bọn họ cực kỳ sợ anh!

“Cậu Đường… thật sự xin lỗi!” Điền Nhuy không nhịn được run rẩy, giọng nói cũng run theo: “Hy vọng cậu rộng lượng, xem tôi như một con cún là được, xin đừng chấp.

nhặt với tôi…

Lâm Sở Sở biết chuyện hôm qua, cũng biết mấy người Vu Quý hơi sợ Đường Ân, nhưng Ngô Mẫn thì không biết.

Nhìn thấy Điền Nhuy vốn ngang ngược lại sợ như chim cút khiến bà ta lập tức ngớ người.

“Các người đến quán cơm nhỏ gần đại học Thành phố Giang à?” Đường Ân sa sâm mặt, sau đó đi tới bên sofa ngồi xuống. Nhưng ánh mắt của anh lại trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.