Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 71: Chương 71: Nhục nhãt




Lâm Lập Quốc vừa mới mở miệng, tất cả mọi người đều hiểu anh ta có ý gì, rối rít nhìn về phía Đường Ân và Bùi Nhược.

Âm thanh xì xào bàn tán không ngừng vang lên xung quanh, thỉnh thoảng còn mang theo tiếng cười nhạo, thậm chí người trắng trợn hơn một chút còn có thể huýt sáo, mặt lộ vẻ hài hước.

Trương Cường nhìn cảnh tượng này, trong lòng vô cùng sảng khoái, cũng phá lên cười ha ha: “Đường Ân, lần này không phải là cậu nhặt được ví tiền của người đẹp này, thuận thế bò lên giường người ta luôn đấy chứ?” Xung quanh cười ầm lên, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Đường Ân biết, thế giới này vẫn luôn như vậy, từ trước đến nay những người hóng chuyện chưa bao giờ ngại chuyện quá lớn cả.

“Lâm Lập Quốc, tôi khuyên anh nuốt lại những lời vừa nói đi! Tôi sẽ coi như anh chỉ vừa đánh rắm thôi, nếu không thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh!” Bùi Nhược quay đầu, hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Lập Quốc.

“Bùi Nhược, trước mặt mọi người phải chú ý một chút chứ!” Lâm Lập.Quốc mở hai bàn tay, ánh mắt nhìn sang phía Đường Ân: “Đường Ân, đề nghị của tôi thế nào? Thứ này dù nói thế nào, cũng là tôi tốn một trăm nghìn đồng tiền mới mua được, cậu chỉ ăn một bát mì sợi mà thôi, nhưng đã chiếm được ích lợi không nhỏ rồi đấy!” Đường Ân cười một tiếng: “Một trăm nghìn đồng sao…” “Đúng vậy, một trăm nghìn đồng đấy!” Lâm Lập Quốc cười rất ngang ngược.

Đường Ân nhún vai: “Một trăm đồng tiền mà thôi… Tôi bỏ ra một triệu!” Sắc mặt mọi người thay đổi, kinh ngạc nhìn về phía Đường Ân, không hiểu chàng trai này có ý gì, chẳng lẽ bị người †a chọc giận, vừa ra tay đã là một triệu sao? “Ồ?” Lâm Lập Quốc cười lạnh một tiếng: “Một triệu sao? Cậu có một triệu à? Một sinh viên nghèo như cậu, mở miệng đã hô một triệu, không phải là cậu muốn bán đấu giá lại thứ này đấy chứ? Nhưng mà lần này là buổi đấu giá từ thiện, số tiền quyên góp được đều cho viện mồ côi, nếu cậu bán đấu giá lại thứ này, viện mồ côi này có thể tổn thất đến một trăm nghìn đấy!” “Một triệu! Tôi ra giá!” Bùi Nhược lạnh lùng nói.

Lâm Lập Quốc tức giận, sắc mặt lập tức khó coi.

Tất cả mọi người đứng tại chỗ đều sửng sốt một chút, trên mặt đám người đều có vẻ mặt kinh dị nhìn Bùi Nhược.

Bùi Nhược có thể nói là người đẹp nổi tiếng trong ngành luật thành phố Giang, không có ai ở đây lại không biết đến chị ta. Trong giới vị luật sư này nổi tiếng là người cực kỳ xinh đẹp, sau lưng thế mà có rất nhiều người ngưỡng mộ. Chẳng qua đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng được nghe nói đến ai có thể ôm được người đẹp về, thậm chí ngay cả chút tai tiếng cũng không có.

Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Dẫn một sinh viên chưa đủ lông đủ cánh đến nơi như thế này, còn thoải mái mở miệng cái đã ra giá một triệu, là vì muốn lấy được một nụ cười của trai đẹp sao? Đường Ân cười thật, có điều cũng chỉ là cười gượng thôi, không ngờ Bùi Nhược sẽ quyết đoán dứt khoát như vậy.

Ánh mắt mọi người đánh giá Đường Ân một lát, sau đó quay sang Lâm Lập Quốc, trong ánh mắt đánh giá có thêm một tia hứng thú.

Bùi Nhược và Lâm Lập Quốc đối đầu nhau, bọn họ cũng vui vẻ đứng xem, dù sao những người đến đây đều biết ý đồ của-Lâm Lập Quốc này, cho nên cũng rất muốn xem cuối cùng Lâm Lập Quốc sẽ đối phó ra sao.

“Bùi Nhược, cần gì phải vậy? Cậu ta là cái gì, xứng đáng để cô tiêu tốn một triệu vì cậu ta sao?” Lâm Lập Quốc nhíu mày.

Bùi Nhược lạnh mặt, không nói gì.

“Còn ai tăng giá nữa không?” Người chủ trì cười hỏi.

Lâm Lập Quốc nhíu mày, đang định tăng giá lần nữa, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Bùi Hạc vừa lướt qua rồi biến mất ở phía xa xa, có vẻ như bước vào sảnh khách quý. Lúc này, ý đồ ác độc của Lâm Lập Quốc dâng lên, anh ta cười lạnh liếc mắt nhìn Đường Ân và Bùi Nhược đang thân thiết trò chuyện, lửa giận trong lòng càng không cách nào kiềm chế được.

“Đi giục Bùi Hạc lần nữa đi, nói tôi có việc tìm anh ta!” Lâm Lập Quốc ngồi xuống, nói với người bên cạnh.

“Vâng!” Thuộc hạ đáp lại một tiếng, xoay người đi về phía Bùi Hạc.

“Nếu không có ai tăng giá nữa, vậy món đồ này sẽ thuộc về văn phòng luật Tây Hà rồi!” Người chủ trì gõ búa, vẻ mặt tươi cười nhìn Bùi Nhược và Đường Ân.

Đường Ân bất lực, mở hai tay ra: “Bây giờ hay rồi, người khác đều cho rằng chúng ta là hai kẻ ngu ngốc rồi!” “Là coi một mình tôi thành người ngu ngốc thôi, cậu cùng lắm cũng chỉ là một kẻ ăn bám!” Bùi Nhược nói một câu, không vui bĩu môi.

Đường Ân liếc nhìn, thấy bộ dạng cô gái nhỏ của Bùi Nhược lúc này, thật sự cũng có chút đáng yêu.

“Chúng ta cùng xem món đồ đấu giá tiếp theo…” Người chủ trì trên sân khấu cười, nói một câu, sau đó xoay người lại.

Đường Ân buồn chán nhìn một cái, phát hiện ra không phải thứ mình thích, dứt khoát không thèm để ý đến nữa.

Đây là một chiếc vòng bằng huyết ngọc, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, bên trong vòng ngọc còn có một dòng máu nhẹ nhàng lan ra, tỏa ra khắp nơi xung quanh, nhìn rất sống động.

“Vòng tay này là tác phẩm của bậc thầy chạm khắc một trăm năm trước đây, cụ Dương Quốc Lập. Ban đầu vốn dĩ không có chỗ nào đặc biệt, nhưng nghe đồn rằng ban đầu khi cụ Dương Quốc Lập bắt đầu điêu khắc vòng tay này, cũng chẳng có suy nghĩ.gì hết, cho đến tận khi vợ của ông bệnh nằm liệt giường rồi qua đời, ông cụ đau lòng, vừa khóc vừa làm ra chiếc vòng… Thậm chí có người còn nói, giọt máu trong chiếc vòng cũng chính là dòng nước mắt máu của cụ Dương…” Người chủ trì thương tiếc, nói: “Có người nói, chiếc vòng tay này đã chứng kiến kỳ tích của tình yêu, cho nên đặc biệt đưa ra bán đấu giá, giá khởi điểm là một trăm nghìn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười nghìn!” Đường Ân lắng tai nghe câu chuyện này, thật ra trong lòng chẳng có mấy cảm giác, có điều Bùi Nhược bên cạnh lại hơi mê mẩn.

Đường Ân không khỏi lắc đầu bật cười, có lẽ phụ nữ đánh giá tình yêu cao hơn chiếc vòng tay này rất nhiều.

“Hai trăm nghìn!” Bùi Nhược giơ tay.

“Ba trăm nghìn!” Trong hội trường có rất nhiều người cũng giơ tay.

“Bốn trăm nghìn…” “Năm trăm nghìn…” Đường Ân nghe tiếng ra giá của đám đông, cũng thổn thức theo, có lẽ thứ này lấy danh nghĩa của tình yêu nên có vẻ cực kỳ đáng giá chăng? “Một triệu!” Bùi Nhược nhấc tay, trong mắt có chút giằng co.

“Một triệu năm mươi nghìn!” Có người ra giá.

Bùi Nhược nhẹ nhàng thở dài, có điều che giấu rất tốt, trên mặt trông cực kỳ bình thản. Chị ta vừa mới làm việc không bao lâu, trên người cũng không có quá nhiều tiền tiết kiệm, vừa nãy đã tốn một triệu, bây giờ quả thật cũng hơi lo là mình không đủ tiền.

Lâm Lập Quốc ngồi cách đó không xa, lòng thầm cười lạnh, lập tức giơ tay lên: “Hai triệu!” Mọi người trong hội trường xôn xao, lũ lượt nhìn về phía Lâm Lập Quốc.

Hai triệu, chỉ vì một chiếc vòng tay sao? Lâm Lập Quốc đứng dậy, hơi khom người vẻ cực kỳ lễ độ, ánh mắt nhìn về phía Bùi Nhược, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, Lâm Lập Quốc tốn hai triệu này là muốn giành được nụ cười của người đẹp đây! Chỉ sợ mua vòng tay là giả, muốn thể hiện trước mặt Bùi Nhược mới là thật, sau đó lại chèn ép Đường Ân một chút, lần này thật đúng là một công đôi ba việc.

“Năm triệu!” Lúc này, trong hội trường vang lên một âm thanh hài hước, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến cảm giác không thể nghỉ ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.