Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 295: Chương 295: Pháo hoa nhà họ Đoàn




“Làm sao?” Doãn Canh lập tức kêu to, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Người nhà họ Doãn trong phòng đều dõi mắt nhìn sang, sắc mặt nặng nê.

“Cậu út… Cậu út xảy ra chuyện rồi!” Nữ giúp việc đáp lại, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Vừa nãy cậu út còn đang tắm rửa, ai ngờ lại gục xuống trong phòng tắm, đã tắt thở rồi.. “

“Sao có thể như vậy được?” Doãn Duệ Hàn mở to hai mắt, suýt nữa không thở nổi: “Mau gọi người đi xem đi!”

“Con trai tôi” Doãn Canh kêu lên, nhanh chóng xông lên tâng hai, mở cửa phòng tắm, đã nhìn thấy con trai mình đang qục ngã trong phòng tắm.

“Con ơi!”

Doãn Canh kêu to, vội vàng kéo con trai mình dậy, nhưng cậu ta đã chết từ lâu rồi, chẳng còn chút hơi thở nào.

“Tại sao lại như vậy được chứ…”

“Là Đường Ân… Nhất định là Đường Ân ra tay rôi!” Doãn Canh cực kỳ sợ hãi, vội vàng chạy vào phòng khách, nhưng mà vừa mới xuống tầng, đã nghe thấy tiếng âm ï từ phía xa truyền đến.

“Bà cải Bà cả đã xảy ra chuyện rồi!”

“Làm sao?” Doãn Canh lớn tiếng hỏi.

Bà cả là vợ của Doãn Trạch, cũng là mẹ của Doãn Ngưng Phù, nhiêu năm nay người phụ nữ này vẫn luôn ở trong nhà, gần như không hỏi đến việc gì.

“Treo cổ trong phòng ngủ rồi.. “

Thân thể Doãn Canh cứng đờ, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Doãn Ngưng Phù đang bị người trói chặt cũng mở to hai mắt, trong đầu nổ ầm một tiếng. Tuy cô ta vẫn luôn kiêu ngạo, khinh thường phần lớn đàn ông của nhà họ Doãn, nhưng mà tình cảm của cô ta với mẹ mình lại rất tốt.

Giờ phút này, cô ta mới thật sự cảm nhận được, tại sao đàn ông nhà họ Doãn lại sợ hãi nhà họ Đường như vậy. Tại sao trước đây khi Doãn Ngang muốn giết chết Đường Ân, nhà họ Doãn lập tức cắt đứt quan hệ với Doãn Ngang.

Đường Ân!

Người đàn ông này hoàn toàn không định để cho cô ta sống yên!

Trước đây mình đặt bẫy Đường Ân, đánh gãy tay chân của Đinh Huyên, hơn nữa còn kết hợp lập mưu với Đoàn Cẩm Trình, suýt nữa giết chết Đường Ân. Bây giờ, sự trả thù của Đường Ân đến rồi, hơn nữa lại còn đến mãnh liệt như vậy.

Tất cả những chuyện này đều là nguyên nhân và kết quả, là trả thù.

“Lập tức gọi tất cả mọi người vào phòng khách…” Doãn Duệ Hàn lớn tiếng nói.

Doãn Canh tỉnh táo lại: “Nhanh lên, còn đợi cái gì nữa, gọi hết mọi người đến đây!”

Đám người hầu rối rít hành động, bắt đầu gọi người nhà họ Doãn tập trung hết lại trong phòng khách.

Doãn Canh cẩn thận đếm đi đếm lại, vẫn thiếu mất ba người. Ba người này không phải là người hầu cũng không phải vệ sĩ, đều là họ hàng của nhà họ Doãn, thậm chí là một số con cháu đích tôn của nhà họ Doãn.

Năm người!

Trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhà họ Doãn liên tục chết mất năm người.

“Đường Ân… Doãn Ngưng Phù cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

“Đường Ân, anh đi ra đây, chúng tôi giao Doãn Ngưng Phù cho anh xử lý! Chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Doãn chúng ta, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi!” Doãn Canh lớn tiếng gào khóc, ngã quy xuống đất.

Doãn Ngưng Phù nhìn bộ dạng Doãn Canh, cuối cùng cũng không chế giễu nữa, vì cô ta biết nếu không làm như vậy, chỉ sợ tất cả những người ở đây đều phải chết.

Gương mặt Doãn Duệ Hàn trắng bệch như tờ giấy, sảc mặt lạnh lùng cực kỳ khó coi.

Trong trang viên nhà họ Doãn, không có tiếng trả lời, người của Đường Ân hoàn toàn không xuất hiện, mà chỉ chờ đợi. Trái tim người nhà họ Doãn gân như đều treo lên, sợ hãi không ngừng lan tràn trong lòng.

Cùng lúc đó, tình hình nhà họ Đoàn cũng không khá hơn chút nào.

Đoàn Cẩm Trình ngồi trong phòng khách, gương mặt lạnh lùng, nhìn năm thi thể trước mặt mình, sắc mặt thay đổi trở nên cực kỳ khó coi.

Năm thi thể này đều là người nhà họ Đoàn, trong đó có hai người cô và một người chú của anh ta, còn có hai người anh em họ của anh ta.

Tình trạng chết của năm người đều cực kỳ khó coi.

Rầm…

Lúc này, một tiếng nổ vang lên.

Đoàn Cẩm Trình sợ đến mức vội vàng nhảy lên, thân thể đã nhảy ra đằng sau ghế sô pha, che chắn bản thân mình thật cẩn thận.

Ào rào rào…

Trong phòng vang lên âm thanh vỡ vụn, vách tường cũng vỡ nát.

Lúc này, Đoàn Cẩm Trình mới nhìn thấy một chiếc xe chở hàng lớn, đã đâm vào.

sảnh lớn nhà họ Đoàn. Trên xe không có ai, chỉ có đầu xe đã bị đâm nát, còn đâm vào bên trong sảnh lớn.

Đoàn Cẩm Trình nhìn chiếc xe chở hàng không người lái này, giận tím mặt: “Đường Ân, đồ chó má này, có bản lĩnh thì đi ra đây?”

Rầm…

Lúc này, lại một tiếng nổ vang lên, vách tường phòng khách nhà họ Đoàn bị đâm thủng trong nháy mắt, lại một chiếc xe hàng nữa chui vào.

“Đường Ân!” Đoàn Cẩm Trình giận dữ, gần như gào lên: “Đồ ăn bám phụ nữ, có bản lĩnh thì bây giờ cút ngay ra đây! Ông đây có thể đánh Đinh Huyên tàn phế, cũng có thể đánh anh tàn phết Ở trang viên Vân Đỉnh, chẳng qua anh mạng lớn, mới để anh sống sót rời đi như con chó! Anh đã quên hơn một trăm người dưới tay mình rồi sao? Đó là một trăm hai mươi ba người đấy, đều bị tôi nổ chết rồi, chẳng lẽ ông đây còn sợ anh sao?”

Rầm…

ở hướng khác, lại một chiếc xe chở hàng nữa chui ra, đâm nát tất cả pha lê trong phòng khách nhà họ Đoàn, khi còn cách Đoàn Cẩm Trình khoảng sáu bảy mét nữa, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Đoàn Cẩm Trình vội vàng lui về phía sau, trên mặt lộ vẻ dữ tợn: “Đồ chó má, lần trước có thể để cho anh chạy thoát, lần này ông đây sẽ giết chết anh! Các anh em, cầm vũ khí, đi ra ngoài giết chết bọn chúng cho tôi!”

Vừa dứt lời, trong nháy mắt đám vệ sĩ tụ tập đến, trong tay đám người đều cầm theo vũ khí, ánh mắt đều lộ ra vé hung dữ.

“Cẩm Trình…” Người nhà họ Đoàn nằm trên đất, hai mắt đẫm lệ nhìn Đoàn Cẩm Trình: “Cứu người trước đãi”

“Cứu người cái gì? Không giết được Đường Ân, chúng ta có thể có cơ hội cứu người hay sao?” Đoàn Cẩm Trình nổi giận rống to, xoay người phóng ra ngoài.

Lúc này, trong bóng đêm dường như đang ẩn giấu thứ gì đó, Đoàn Cẩm Trình giống như con thú hoang, hung dữ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Két…

Một đội xe từ phía xa lái đến.

“Đường Ân…” Đoàn Cẩm Trình rống lên giận dữ, đang định xông lên.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ cao gầy nhuộm tóc vàng, trong mắt tràn đầy vẻ quyến rũ, ngoắc ngoắc ngón tay với Đoàn Cẩm Trình.

“Chị Lâm?” Đoàn Cẩm Trình sửng sốt một lát, ngay sau đó vui mừng khôn xiết.

Lâm Nhã Thi cười khanh khách, lắc lư đi tới: “Xúc động như vậy thật đáng yêu, khiến cho trái tim tôi đập thình thịch đây này!”

“Chị Lâm, cuối cùng chị đã đến, chúng ta lập tức đi bắt Đường Ân…” Đoàn Cẩm Trình vừa nói, vừa nắm cổ tay Lâm Nhã Thị, kéo Lâm Nhã Thi vào lòng anh ta: “Chị Lâm, có chị bên cạnh tôi, là có thể cho tôi can đảm vô hạn, bây giờ tôi sẽ đi tìm Đường Ân ngay lập tức, tôi muốn dùng từng đao từng đao cắt nát anh ta ra, rồi cho chị Lâm nhắm rượu… Ha ha hai”

““Coi như anh có lòng!” Lâm Nhã Thi cười khẽ.

Rầm…

Toàn bộ trang viên nhà họ Đoàn đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, sóng lửa bao.

trùm dâng lên tận trời cao.

Đoàn Cẩm Trình cảm thấy trong ngực khó chịu, ôm Lâm Nhã Thị bị hất tung ra ngoài, sóng khí mạnh mẽ khiến cho Lâm Nhã Thi rít lên một tiếng, trong thời gian ngắn một tầng lửa lượn lờ trên gương mặt cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.