Cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt ốm yếu, dưới mái tóc hơi xoăn, ẩn giấu đôi con ngươi đen nhánh.
Sau khi cô gái này nhìn thấy Đường Ân, đặt tay phải lên vai trái, hơi khom người.
“Vương!”
Đường Ân nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu, đi tới xoa đầu cô gái này, ` Thiện Tuyết Chủ cúi đầu, trong mắt có mấy phần lanh lợi.
“Ánh đèn trong phòng sáng quá!”
“Tôi không thích ánh mặt trời cho nên cũng có yêu cầu tất cao với ánh đèn, đây là độ sáng mà tôi thích, đành chịu thôi…” Thiện Tuyết Chủ đáp lại.
Đường Ân gật đầu, ngồi xuống trước mặt Thiện Tuyết Chủ: “Nhận được tin tức gì chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có!” Thiện Tuyết Chủ nói một câu, hơi nhăn mũi, lộ ra mấy phần đáng yêu: “Mấu ngày hôm trước nhà họ Đường nhận được một tin tình báo, nghe nói ông ba bắt đầu có hành động ở Đông Nam Á..”
Ánh mắt Đường Ân lấp lóe, nhẹ nhàng gật đầu.
“Còn nữa… Thời gian họp hàng năm của năm nay đã được quyết định rồi, có lẽ đúng vào ngày mồng một tháng một!”
“Ừ!” Đường Ân đáp lại một tiếng.
“Vương! Anh bảo tôi điều tra chuyện của Roger, đã có kết quả rồi! Hàng năm Roger đến Đông Âu hai lần, hơn nữa từ ba năm trước tiền bạc qua lại có chuyện khác thường, đều thông qua ghi chép chuyển khoản của ngân hàng Thụy Sĩ, tôi đã mua chuộc người liên lạc với điều tra được!” Thiện Tuyết Chủ chần chừ một lát, sau đó ngẩng đầu lên: “Vương, anh nói xem có phải Roger phản bội chúng ta hay không?”
“Khó mà nói được!” Đường Ân không trả lời thẳng, mà chỉ nói khẽ dò hỏi: “Chuyện của Đoàn Cẩm Trình thì sao?
Điều tra đến đâu rồi?”
“Đoàn Cẩm Trình là người đàn ông duy nhất trong nhà họ Đoàn, có thể nói là người thừa kế của nhà họ Đoàn.
Mấy năm nay nhà họ Đoàn có suy nghĩ muốn mở rộng ra bên ngoài, cũng không phải chỉ mở rộng trong nội bộ Trung Quốc mà là muốn phát triển ra nước ngoài. Ba năm trước Đoàn Cẩm Trình đã đến châu Phi, quen một cô gái tên là Lâm Nhã Thi. Cho đến bây giờ, cô gái này vẫn duy trì liên lạc nhất định với Đoàn Cẩm Trình. Căn cứ vào điều tra của tôi, cô gái này rất có thể có liên quan đến người bên cạnh ông cả, hơn nữa có dấu vết tham gia vào chuyện của ông hai ở châu Phi… Thiện Tuyết Chủ khẽ trả lời.
Khóe miệng Đường Ân nhếch lên: “Nói như vậy, là Đường Úy phải không?”
“Chưa chắc, không loại trừ khả năng là Đường Diểu!”
Thiện Tuyết Chủ bình tĩnh phân tích nói.
Đường Ân gật đầu đứng dậy, đi ra ngoài: “Nên đi ra ngoài nhiều một chút, cho dù chán ghét ánh mặt trời, vậy cũng vẫn phải phơi năng, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe! Tôi cũng không muốn mất đi đầu nào của vương quốc Ám Dạ vào thời khắc quan trọng nhất đâu…
Phải không? Đại nhân Tuyết Chủ?”
“Vâng!” Thiện Tuyết Chủ lại đặt tay phải lên vai trái nữa, hơi khom người hành lễ.
Đường Ân kéo cửa ra, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
‘Vương quốc Ám Dạ có một vua, hai tước, bốn chủ và †ám tông đồ, Thiện Tuyết Chủ này chính là một trong bốn người, phụ trách xử lý tất cả tình báo của vương quốc Ám Dạ, đồng thời truyền đạt lại từng mệnh lệnh của Đường Ân đến vương quốc Ám Dạ.
Nếu nói Đường Ân là người ra lệnh thì Thiện Tuyết Chủ này chính là người điều hành. Rất nhiều kế hoạch hành động của vương quốc Ám Dạ đều từ chỗ cô ta phát ra ngoài.
Sau khi Đường Ân rời đi, một tay Thiện Tuyết Chủ kéo cảm ứng từ xa của xe lăn, quay xe lăn lại, sau đó ấn nút trong tay xuống. Căn phòng hoàn toàn được tạo thành từ hợp kim này, phát ra tiếng vang ken két, bát đầu tăng lên từng chút một, sau đó chếch sang bên trái hai ô vuông, lại tăng lên tám ô vuông nữa.
Két…
Một tiếng, trần nhà của gian phòng kéo ra hai bên, lộ ra bầu trời Ma Đô bao la, cũng đón nhận ánh mặt trời.
“Quả nhiên mình vẫn không thích ánh mặt trời…” Thiện Tuyết Chủ hơi ngẩng đầu lên, hơi không thích thú lắm nói.
Đường Ân quay về trang viên Vân Đỉnh, bấm số điện thoại của Hồ Tùng một lần nữa.
Trong điện thoại, giọng nói của Hồ Tùng có phần bất đắc dĩ, chẳng qua chỉ kể lại một lần tình trạng của Đinh Huyên gần đây.
Định Huyên nhập viện đã ba ngày, cho đến bây giờ vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm. Dựa theo lời nói của Hồ Tùng, khả năng có thể tỉnh lại rất thấp, xác suất chết cũng không tính là quá cao, khả năng cao nhất là trở thành một người thực vật thôi.
Đường Ân đặt điện thoại xuống, ánh mắt trống rỗng.
Người thực vật!
Nếu quả thật biến thành người thực vật, vậy Đường Ân biết phải đối mặt với mẹ của Đinh Huyên như thế nào?
Đối mặt với Phó Doanh thế nào đây?
Giờ phút này, Đường Ân mới cảm giác được. Dựa theo tình huống bình thường, cho dù Đỉnh Huyên có chút mâu thuẫn trong kinh doanh với nhà họ Đoàn, như vậy cũng tuyệt đối không gặp phải chuyện tàn nhẫn như vậy. Câu giải thích duy nhất chính là giống như lời nói của Thiện Tuyết Chủ, sau lưng chuyện này có bóng dáng của nhà họ Đường.
Bất kể là vị nào của nhà họ Đường, đều sẽ điều tra được Đinh Huyên là người bên phía Đường Ân, nhanh chóng gây ra đòn tấn công thế này, có thể nói là động tác nhanh nhẹn. Lần này là Đinh Huyên, tiếp theo không biết sẽ là ai! Hoặc là Bùi Hạc? Hay là Bùi Nhược? Cuối cùng… Là Kỷ Du Du?
Đường Ân nắm chặt nắm tay, đè nén lửa giận trong lòng, cuối cùng bấm số điện thoại của Bùi Hạc, sau đó nói mấy câu đơn giản.
Trong thời gian này, Ma Đô cần người, chỉ có thể chuyển một nhóm người từ Đầu tư Kim Dung đến đây. Đam Mỹ H Văn
Bùi Hạc đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Bây giờ thành phố Giang đã là thế cục đổ nát đợi n vực dậy, ngay cả Bùi Hạc có chút năng lực, nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn như vậy nắm chắc Đầu tư Kim Dung trong lòng bàn tay, cũng chưa chắc đã đơn giản như vậy.
Trong trang viên nhà họ Doãn ở Ma Đô, trên đầu Doãn Ngưng Phù đội một chiếc mũ có mạng che mặt màu trắng, xinh đẹp đi ra khỏi cửa trang viên.
Bên ngoài trang viên có một chiếc Rolls-Royce đang đõ.
Sau khi Doãn Ngưng Phù lên xe, chiếc xe châm chậm nổ máy.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa nhà hàng tây.
Doãn Ngưng Phù xuống xe, nhìn trái nhìn phải một lát, vội vàng đi vào trong nhà hàng tây.
Đi vào nhà hàng, rẽ trái rẽ phải một lúc lâu, Doãn Ngưng Phù mới đẩy một cánh cửa ra.
Trong phòng đặt một chiếc bàn ở gần cửa sổ, trước bàn có một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ đang ngồi.
Người đàn ông trẻ tuổi này ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ tà mị cùng với tham lam, không kiềm chế được liếm liếm môi mình: “Chào mừng cô, vợ chưa cưới xinh đẹp của tôi?”
Gương mặt Doãn Ngưng Phù lạnh lùng, ngồi xuống đối diện Đoàn Cẩm Trình: “Không phải anh nên cho tôi một câu trả lời hợp lý về bữa tiệc tối qua ư? Tôi còn gọi cho anh, nhưng anh không hề xuất hiện?”
“Không không không…” Đoàn Cẩm Trình lắc đầu, lộ ra nụ cười tàn nhãn: “Tôi muốn đưa ra quyết định chính xác vào thời gian chính xác, mà không phải là vào lúc đó, xông vào đánh giáp lá cà với anh ta…”
“Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?” Doãn Ngưng Phù quát lớn.
Đoàn Cẩm Trình nhấc dĩa thức ăn trong tay, chậm rãi cắt miếng bít tết trước mặt, Doãn Ngưng Phù nhìn thoáng qua, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Bởi vì cô ta có thể nhìn thấy được, miếng bít tết này không phải loại chín ba phần quen thuộc, cũng không phải chín bảy phần, mà là một miếng bít tết hoàn toàn sống.
Đoàn Cẩm Trình cát một miếng bít tết ra, dùng dĩa nhét vào miệng, không ngừng lặp lại: “Điều tôi muốn làm chính là xử lý Đường Ẩn!”
“Đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt nữa…” Doãn Ngưng Phù lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Trình, trên người lộ ra vẻ kiêu ngạo trời sinh đã có, mắt nhìn xuống người đàn ông tà mị trước mặt: “Chuyện nói xin lỗi vào tối ngày kia, rốt cuộc anh nghĩ thế nào? Có đi hay không?”