Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 15: Chương 15: Tiêu chuẩn kép với nữ sinh




“Xin cậu đừng nói chuyện của tôi với người khác…” Kỷ Du Du cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Không thành vấn đề!” Đường Ân nhếch miệng cười.

“Nhất là…” Kỷ Du Du thấy anh muốn đi, vội vàng gọi một tiếng.

“Hả? Nhất là cái gì?” Đường Ân hơi ngơ ngác nhìn cô ta.

Cô cúi đầu: “Nhất là mặt của tôi, đừng nói với người khác…” Đường Ân nở nụ cười, từ từ đi tới trước mặt Kỷ Du Du.

Kỷ Du Du sợ đến sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi hai bước, hơi sợ hãi nhìn Đường Ân, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ vô tội.

Đường Ân hơi cạn lời: “Ừm, tôi giữ bí mật giúp cô! Thật ra cô rất đẹp mà, sao lại muốn lấy mụn mủ giấu đi thế? Có lẽ bình thường cô tự tin một chút sẽ có lợi với mình hơn!” Trong mắt Kỷ Du Du hiện lên chút mất mát, chỉ gật đầu.

Đường Ân cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào, xoay người vẫy tay đi xa.

Kỷ Du Du ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Đường Ân rời đi, sau đó mới lẻ loi trở về ký túc xá nữ.

Đường Ân không biết trong lòng cô gái này có suy nghĩ gì, nhưng chắc chắn người ta có việc riêng, cho nên chuyện này cũng không thể hỏi nhiều. Xoay người trở về ký túc xá, nhìn thấy bầu không khí hơi kỳ lạ bên trong.

Đỉnh Huyên sắc mặt khó coi nửa nằm trên giường, Đàm Duệ đã nằm xuống ngủ từ lâu, chỉ có Trần Uy ngẩng đầu, ánh mắt hơi né tránh nhìn anh một cái, sau đó quay đầu đọc sách.

“Về rồi à? Cậu có muốn nói chuyện về Trần Uy không? Có lẽ tên nhóc này đã chìa khuỷu tay ra bên ngoài luôn rồi!” Đinh Huyên cười lạnh.

“Tôi không có!” Trần Uy ngẩng đầu, sắc mặt cũng rất khó coi.

Đường Ân cười: “Nói chuyện gì? Mọi người đều là anh em, Trần Uy còn có thể hại tôi sao? Không có gì đâu, nghỉ ngơi sớm một chút!” “Đúng là vị tha!” Đinh Huyên xoay người, cười lạnh.

Đường Ân nhún vai, xoay người lên giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Hôm sau là thứ hai, buổi sáng thức dậy còn có tiết, cho nên anh ngủ rất sớm.

Tiếng chuông đi học lúc sáng sớm vang lên, Đường Ân dẫn Đinh Huyên vội vã chạy vào phòng học.

Vừa bước vào lớp học, đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, hình như có người nào đang đùa bốn, nói năng châm chọc cái gì đó.

Đường Ân quay đầu nhìn qua, chân mày hơi nhíu lại.

Lâm Thần Phong dẫn theo một đám người, đang hi hi ha ha ngồi tại chỗ, lắc đầu nhìn về phía Kỷ Du Du, thỉnh thoảng còn cười to một trận.

“Kỷ Du Du, chỉ hai mươi nghìn mà thôi, cô thật sự nghèo đến mức này hả?” “Nói không chừng cô ta mang theo tiền đi mua đồ trang điểm, ai mà nói rõ được đây?” “Với dáng vẻ của cô ta bây giờ, bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể cứu lại được đây? Hai mươi nghìn cũng không đủ, ít nhất phải là hai trắm nghìn nhỉ?” Sắc mặt Kỷ Du Du trắng bệch, mím môi, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.

Đường Ân nghe thấy những lời này thì khẽ thở dài một tiếng đi qua.

“Đường Ân đến rồi, mau nhìn đi, Đường Ân đến rồi kìa!” Vương Nhuy cười to, chỉ vào Đường Ân: “Mọi người nhìn kìa, Đường Ân muốn trả tiền giúp cô ta đấy!” Lâm Thần Phong cũng vòng đến đây, lớn tiếng hét to: “Cái này là anh hùng cứu mỹ nhân đấy, mọi người còn không mau vỗ tay? Đường Ân đã nói tiền ở trong tay cậu ta mài!” “Đường Ân, anh hùng cứu mỹ nhân à…

Đường Ân lạnh lùng ngồi xuống một bên, hơi tức giận ngẩng đầu: “Mọi người đều là bạn học, làm khó một nữ sinh làm gì?” “Tôi không có bạn học xấu như vậy…” “Xấu xí chưa tính, còn ăn trộm tiền nữa!” Kỷ Du Du òa một tiếng khóc lên, vùi đầu lên bàn, không nhịn được tiếng cười nhạo xung quanh nữa.

Đường Ân lạnh lùng nhìn một vòng xung quanh: “Ai nói Kỷ Du Du trộm tiền? Tiền của người ta vẫn luôn để ở chỗ tôi, hoàn toàn chưa hề tiêu!” “Ồ… Để ở chỗ cậu hả, Đường Ân, đúng là không nhìn ra Kỷ Du Du có quan hệ tốt với cậu như vậy đấy, tiền cũng chịu để ở chỗ cậu luôn?” Vương Nhuy cười lạnh, trợn mắt xem thường, xoè tay ra: “Vậy đưa tiền ra đây? Cả lớp ai không biết cậu và Kỷ Du Du là nghèo nhất, hai người các cậu đều nghèo như thế, lại còn dám nói tiền trong tay cậu?” “Đây mới là một đôi trời đất tác thành đấy!” Lâm Thần Phong cười híp mắt nói.

Đường Ân không quan tâm Vương Nhuy, đứng thẳng dậy.

Vương Nhuy sửng sốt, cô ta không ngờ Đường Ân có động tác này, đã vậy còn rất lỗ mãng.

Vương Nhuy nhìn cũng bình thường, chỉ là rất biết ăn diện, hơn nữa mỗi lần lúc ra ngoài đều sẽ chọn lựa tỉ mỉ, tìm một vài quần áo hở hang chút, còn bôi một lớp phấn dày trên mặt. Dù thế ở trong lớp cũng có không ít người theo đuổi, cho nên bình thường rất nhiều người nói chuyện làm việc đều để ý tới cảm xúc của cô ta. Điều này cũng tạo thành tính cách kiêu ngạo cho cô ta, gặp ai cũng thích khoa tay múa chân.

“Đường Ân, cậu có thái độ gì vậy hả?” Vương Nhuy khó tin nhìn Đường Ân.

Anh có chút chán ghét: “Thái độ? Thái độ của tôi có tệ hơn cô sao?” “Cậu…” Vương Nhuy rất tức giận, chỉ vào Đường Ân: “Cậu cũng không xem thử mình là cái thá gì, một tên khố rách áo ôm còn ở đây nói tôi? Mau lấy tiền ra đây, nếu không tôi lập tức tìm đến chỗ giáo vụ…

“Đường Ân, cậu làm vậy là không đúng rồi, sao cậu có thể nói chuyện với nữ sinh như thế?” Lâm Thần Phong hơi lạnh lùng nhìn Đường Ân.

Anh châm chọc: “Sao hả? Tôi nói chuyện với nữ sinh như thế không đúng, các người nói chuyện với Kỷ Du Du như thế là đúng sao? Vương Nhuy là nữ sinh, Kỷ Du Du không phải à?” “Kẻ xấu xí như cô ta, dựa vào cái gì so sánh với tôi?” Vương Nhuy thấy Đường Ấn nói thế thì tỏ vẻ tức giận.

“Kỷ Du Du là nữ sinh sao?” Lâm Thần Phong nhún vai, trong mắt đầy vẻ giêu cợt.

Người xung quanh cười vang thành tiếng, cả đám chế giêu nhìn Kỷ Du Du.

Kỷ Du Du xấu như thế còn dám nói mình là nữ sinh? Nếu người như thế là nữ sinh, chẳng phải heo mẹ trên đời này đều là nữ sinh ư? Nói như thế với Kỷ Du Du là cô ta đáng đời, vì cô ta xấu! Nói như thế với Vương Nhuy thì không được, vì trong mắt rất nhiều người, Vương Nhuy là nữ thần của bọn họ.

“Bớt nói nhảm đi, mau lấy tiền ra đây!” Vương Nhuy hừ lạnh: “Cậu đừng nói với tôi là bây giờ hoàn toàn không có tiền nhé?” Đường Ân cười lạnh, lấy điện thoại ra: “Tiên mà thôi, thật sự quan trọng như vậy sao? Tôi cảm thấy chuyện hôm nay quá là buồn cười, chỉ vì hai mươi nghìn mà các người không thèm quan tâm đến tình cảm bạn học với nhau, đúng là chẳng khác gì cặn bã…” “Anh nói ai hả?” Vương Nhuy đột nhiên nổi điên, chỉ vào Đường Ân.

Anh lạnh lùng nhìn cô ta, mở Wechat trên điện thoại: “Chuyển cho ai đây?” “Chuyển cho tôi, tôi xem thử có đủ tiền không…” Vương Nhuy xoè tay.

Đường Ân cười lạnh, ngón tay không ngừng bấm lên biểu tượng Wechat.

Nhưng không biết tại sao biểu tượng Wechat hoàn toàn không có phản ứng, không thể mở ứng dụng ra được.

Chết máy! Đường Ân hơi hối hận, cái điện thoại này đã xài hơn một năm rồi, lúc mua chỉ là một thứ rách nát, không ngờ vào lúc quan trọng lại chết máy! “Sao đấy? Chuyển tiền đi?” Vương Nhuy ép hỏi một câu, chỉ tay vào Đường Ân: “Cậu có tiên không? Đừng nói cậu hoàn toàn không có tiền mà giả làm đại gia ở đây nhé? Đúng là buồn cười…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.