Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 173: Chương 173: Tự tìm đường chết




Sắc mặt Bùi Nhược lập tức lạnh đi: “Tốt nhất cô nên buông tôi ra! Nếu không cô sẽ phải trả giá đấy!”

"Buông ra?" Kim Địch nhướng mày, dường như không quan tâm låm, nâng ly trong tay lên đổ vào miệng chị ta: “Bùi Nhược, tôi và Rodin chỉ muốn mời cô uống ly rượu mà thôi, cô từ chối như thế làm gì?”

Bùi Nhược đẩy cô ta ra, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Kim Địch, cô muốn tìm đường chết đúng không!"

"Bùi Nhược, cô có biết ngài Rodin có thân phận gì không hả? Đó là gia tộc lớn ở nước ngoài đấy, người ta xem trọng cô là phúc mấy đời của cô.” Kim Địch vừa nói vừa nắm tóc chị ta: “Ngài Rodin không mạnh hơn thắng bạn trai con nhà giàu kia của cô à? Bạn trai cô là cái thá gì chứ? Chỉ cần cô có quan hệ với ngài Rodin, sớm muộn gì cũng sẽ có những tháng ngày tốt đẹp thôi."

Rodin thấy cảnh như thế thì cong môi.

“Tránh ra!” Bùi Nhược lảo đảo đẩy cô ta, thân thể hơi lay động.

Ly rượu của Kim Địch đã đổ vào miệng chị ta, hỗn hợp rượu chứa "thuốc kích dục” cũng bị đổ xuống.

“Cứu mạng. Sắc mặt Bùi Nhược thay đổi, nhưng vì âm thanh xung quanh quá ầm ĩ, che mất tiếng kêu của chị ta. Chị ta có thể cảm nhận được rõ ràng đầu óc hơi choáng váng, trước mắt xuất hiện bóng chồng, đôi chân không còn chút sức lực, mềm nhũn như chân tôm vậy. Bùi Nhược cảm thấy hoảng hốt, biết mình uống phải thứ không nên uống, vội vàng lắc đầu, mái tóc luôn lay động theo đầu chị ta, nhìn qua khiến người ta cực kỳ mê muội.

"Ngài Rodin, tiếp theo cô ta là của anh, anh phải thương tiếc cô ta nhé.." Kim Địch mím môi cười, vẻ mặt ửng hồng.

"Thật ra... anh càng muốn thương em hơn!” Rodin kề sát vào cười phóng đãng với cô ta.

“Đáng ghét!” Kim Địch liếc anh ta một cái, nhìn cực kỳ quyến rũ.

"Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ?” Rodin cười đưa tới một ly rượu.

Cô ta nhận lấy ly rượu: “Hợp tác vui vẻ!” Anh ta nhẹ nhàng cụng ly với Kim Địch, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Cô ta cũng uống cạn rượu trong ly, cười càng si mê hơn.

"Đưa cô ta vào phòng vệ sinh giúp tôi, tôi muốn có một đêm xuân với cô ta ở đó!” Rodin nhỏ giọng nói. "Hân hạnh!” Kim Địch mím môi, đưa tay nâng Bùi Nhược đang mềm nhũn lên.

Bùi Nhược vẫn còn ý thức, chỉ là thân thể đã không thể chống cự được nữa, chị ta muốn kêu cứu, lại cảm thấy miệng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể bị hai người Rodin và Kim Địch nâng đi tới phòng vệ sinh.

Lúc này, Bùi Nhược cảm thấy chua xót trong lòng, cũng cực kỳ uất ức.

Sự trong sạch mình giữ gìn bao nhiêu năm, thật sự phải bị người ta cướp đi vào lúc này ư? Vừa nghĩ đến đó, nước mắt đã tuôn rơi, chỉ muốn người kia trong hội trường có thể cưỡi mây bảy sắc đến cứu mình ra nhanh một chút.

Lúc này, người đàn ông sẽ cưỡi mây bảy sắc trong mắt Bùi Nhược kia đang ngồi trong góc nói chuyện với Vương Húc của Khoa học kỹ thuật Air.

Vương Húc lấy mấy phần tài liệu ra để xuống trước mặt Đường Ân: “Cậu Đường, đây là hạng mục của chúng tôi, cậu xem thử đi!”

Anh cầm tài liệu nhìn sơ qua, phát hiện hạng mục của Khoa học kỹ thuật Air này cũng không tệ. Tuy tỉ lệ hồi vốn đầu tư không cao, nhưng cũng xem như có tiềm lực.

"Cậu Đường cảm thấy thế nào?” Vương Húc cười nhã nhặn.

Đường Ân gật đầu: “Tuy không tệ lắm, nhưng cũng không có sức hấp dẫn quá lớn với tôi!"

“Vậy ư?” Vương Húc hơi thất vọng.

"Tiếp tục cố gắng, tôi về trước đây!” Anh cười nhạt đứng lên.

"Cậu Đường.” Vương Húc thấy Đường Ân đứng dậy thì vội kêu một tiếng: "Cậu Đường, không biết cậu có thể chỉ bảo một chút hạng mục gì mới có thể khiến cậu muốn đầu tư không?"

Anh ngơ ngác, chuyện này không phải rất rõ ràng ư? Chỉ cần có tiềm lực, tỉ lệ hồi vốn cao, thật ra đều trong phạm vi chấp nhận của Đầu Tư Tài Chính, vấn đề ông ta hỏi quá rõ ràng rồi mà?

"Cậu Đường, cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng mới có suy nghĩ đầu tư thôi, cũng không hiểu rõ mặt này lắm." Vương Húc cười.

"Có thể học hỏi nhiều hơn!” Đường An cười: "Tôi còn có việc, không nói chuyện với anh nữa!”

"Cậu Đường..” Ông ta lại lo lắng lên tiếng, kéo cổ tay anh lại.

Sắc mặt Đường Tân lập tức trở nên u ám: “Buông ra!"

“Cậu Đường, tôi thật sự rất sùng bái cậu.” Vương Húc muốn kéo dài thời gian.

Ông ong ong..

Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.

Anh vội mở điện thoại ra, thấy được một tin nhắn, sắc mặt lập tức thay đổi. Đường Ân vội đưa mắt nhìn về phía Bùi Nhược ngồi, lại phát hiện không có ai ở đó cả.

"Cậu Đường, có thể tâm sự với tôi không?" Vương Húc sùng bái dò hỏi.

Anh nắm lấy tóc ông ta, nghiến răng nghiến lợi quát to: "Con mẹ nó, anh đang muốn kéo dài thời gian của tôi ư? Anh có biết mình đang tìm đường chết không hả?”

Vương Húc lập tức ngơ ngác, mặt cũng đỏ lên: “Cậu Đường, cậu có ý gì đấy!”

Đường Ấn nắm tóc ông ta, đập đầu ông ta lên bàn trà phát ra một tiếng bịch.

Vương Húc bị đau nên tức giận ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy anh đã biến mất. Người biến mất cùng với Đường Ân chính là Lô Tiên Lâm ngồi ở hàng trước.

Lúc Kim Địch và Rodin mang Bùi Nhược rời đi, ông ta cũng đã nhìn thấy, hơn nữa cũng thấy Kim Địch ra hiệu cho mình, đó là đã chuẩn bị xong.

Lô Tiên Lâm hiểu ý của cô ta là đã thực hiện được mục đích, bảo ông ta chuẩn bị bước tiếp theo.

Lúc này, đương nhiên Lô Tiên Lâm sẽ không bỏ qua cơ hội. Theo kế hoạch ban đầu là Kim Địch dẫn người vào phòng vệ sinh, sau đó ông ta phải người đi theo sau quay, đến lúc đó sẽ đưa hình ảnh lên màn hình lớn trong hội trường.

Khi màn hình lớn sáng lên, trên đó sẽ phát trực tiếp người phụ nữ Bùi Nhược kia đang thân mật với Rodin.

Chỉ cần trực tiếp này được phát, vậy sau này chị ta còn mặt mũi lại thành phố Giang sao? Đây thật sự là một âm mưu độc ác, nhưng cũng cần triển khai

theo thứ tự.

Lô Tiên Lâm lên sân khẩu hỏi MC bên cạnh: “Tôi muốn mượn màn hình lớn để đăng hạng mục của công ty chúng tôi.”

“Được thôi!" Người dẫn chương trình cười gật đầu.

"Vậy thì tốt!" Ông ta thầm cười lạnh, lần này xem Đường Ân và

Bùi Nhược sống thế nào? Dám cười nhạo mình là đồ nghèo rớt mồng tơi, vậy các người đừng hòng ở lại thành phố Giang nữa!

Lúc này, Kim Địch đã lảo đảo đẩy cửa phòng vệ sinh ra, cảm thấy trước mặt xuất hiện bóng chồng. Cô ta vội lắc đầu, chỉ nghĩ là vì buổi tối uống quá nhiều rượu, khiến cô ta hơi choáng váng mà thôi, cũng không nghĩ quá nhiều.

Trong phòng vệ sinh không có ai cả, Kim Địch vội để Bùi Nhược dựa người trên bồn rửa tay, sau đó nhìn về phía Rodin.

Rodin cười với cô ta, khiến cô ta ngơ ngác trong chốc lát, thân thể cũng chợt có cảm giác khô nóng.

“Vô cùng cảm ơn cô Kim Địch xinh đẹp của tôi." Anh ta đến gần, trên khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời mang theo nụ cười khiến người ta không thể từ chối.

"Không... không sao!” Kim Địch vội lắc đầu, cô ta cảm thấy cơ thể mình nóng lên, thậm chí còn bổ nhào lên người Rodin: “Ngài Rodin, em giao người phụ nữ này cho anh rồi, anh phải yêu thương cô ta cho tốt đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.