Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 225: Chương 225: “Xin tao đi… xin tao đi!”




Đồng Quân Hựu cảm thấy tất cả cảm xúc tiêu cực đều được trút ra vào lúc này. Đường Ân là cậu hai của nhà họ Đường, vẫn luôn rất kiêu ngạo.

Nếu không phải vì chuyện chia phe, ông ta chỉ cần vô lễ với anh một chút, chắc chắn sẽ bị trả thù đến không thể quay đầu.

Lúc này, Đồng Quân Hựu giống như phát tiết ra nỗi oán giận “ụ >aÀ C` ì ô “Xin tao đi… xin ta6 đi, tao xe bỏ qua cho bạn gái mày, nếu không bây giờ tao sẽ bản chết nó..” Ông ta gào thét rồi cười to, nước mắt gần như sáp trào ra.

Đường Ân nghiến răng hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Tôi…

Đùng…

Ào ào ào…

Lúc này, từ xa xa vang lên tiếng súng, bắn vỡ kính thuỷ tinh chỗ Đồng Quân Hựu đứng, khiến ông ta sợ tới mức.

run rẩy.

“Đồng Quân Hựu, tôi muốn cả nhà ông đều phải chết..”

Đường Ân tưởng Đồng Quân Hựu nổ súng bản chết Kỷ Du Du, lửa giận vô tận lập tức dâng lên trong lòng.

Đồng Quân Hựu cúp máy, vội vàng kéo Kỷ Du Du đi xuống lầu.

Cô cuộn mình lại, thân thể không ngừng run rẩy, bị ông †a kéo thẳng xuống lầu.

Lúc này, ông lão áo xám còn lại đã lái xe thương vụ tới, vững vàng dừng trước mặt Đồng Quân Hựu.

Đồng Quân Hựu kéo cửa xe, đẩy Kỷ Du Du vào trong: “Mau chạy đi, gần đây có người…

Ông lão áo xám không chút do dự đạp lên chân ga, nhanh chóng trở về theo đường cũ.

Lúc này, một bóng dáng lao xuống từ trên sườn núi xa Xa.

Người đó để tóc ngắn ngang vai, trên mặt vẽ ba đường thuốc màu, có đôi mắt cực kỳ giống Thẩm Hàn Lâm, nhưng lại mang theo cảm giác oai hùng hiên ngang. Đồ lính trên người phác hoạ ra đường cong cơ thể hoàn mỹ.

Đây là một người phụ nữ chạy xe mô tô, tư thế lao xuống từ trên sườn núi thật sự khiến người ta sợ hãi kêu lên.

Đùng đùng đùng…

Súng liên tục bản ra, nhằm vào bánh của chiếc xe thương vụ.

Đồng Quân Hựu giật mình: “Mẹ nó, sao lại có một người phụ nữ điên chạy đến đây thế này”

Ông lão áo xám vẫn bình tĩnh điên cuồng đạp lên chân ga, nhưng ngay lúc này, một chiếc xe đột nhiên xông tới, đâm vào xe thương vụ.

Âm một tiếng, xe thương vụ bị chặn lại, trực tiếp tông vào hàng rào bảo vệ ở bên cạnh.

Đường Ân lập tức xoay người xuống xe, thấy bóng dáng Kỷ Du Du thì thầm vui mừng, nhanh chóng dựa người lên Xe tránh né.

Đồng Quân Hựu có súng!

Đương nhiên anh biết điều này.

“Đường Ân!” Đồng Quân Hựu bị tông trúng, nhưng ánh mắt vẫn loé lên cảm xúc mừng như điên: “Mày còn dám tới đây? Mày lại dám tới? Ha ha ha… tao còn đang nghĩ.

nên tìm mày thế nào đấy, không ngờ mày lại tự dâng đến cửa…

Đường Ân lạnh lùng tựa lưng ở sau xe.

“Đường Ân… Mày có từng nghĩ sẽ có ngày này không?”

Đồng Quân Hựu cười ha hả, tay đã duỗi ra, trong tay.

cầm súng: “Kêu người phụ nữ tỉ tiện phía sau buông súng xuống, nhanh lên!”

Đường Ân đưa mắt nhìn ra sau, thấy Thẩm Như Hinh cầm súng trong tay, sác mặt cực kỳ lạnh lẽo. Tuy anh không biết người phụ nữ này nhưng vẫn ra hiệu với cô ta.

Nếu lúc này không thể đảm bảo an toàn, vậy mọi thứ đều chỉ có thể nói suông.

Thẩm Như Hinh từ từ buông súng xuống, sau đó lùi về nơi an toàn.

“Ha ha ha..” Đồng Quân Hựu điên cuồng cười lớn, đá văng cửa xe, tiện tay kéo bà Thẩm và Kỷ Du Du từ bên trong ra.

Kỷ Du Du vẫn còn ổn, nhưng trên trán có chút máu, còn bà Thẩm chỉ có thể hơi hé mắt, hình như ý thức vẫn hơi mơ hồ.

“Đường Ân à Đường Ân, tao rất khâm phục sự can đảm của mày, còn dám tới đây một mình!” Đồng Quân Hựu t†úm tóc bà Thẩm kéo về trước, giơ súng chỉ vào đầu bà ïy: “Mày cho rằng mày là thần à? Không phải trước kia luôn thích rầm rộ, mỗi lần ra ngoài đều phải có mười mấy người sao? Lần này không có ai có phải hơi là lạ không? Không có ai bảo vệ, không có chỗ dựa, mày chết chắc rồi..”

Trong mắt Thẩm Như Hinh lóe lên sát khí lạnh lẽo.

“Ra đây, ra đây để tao bản chết mày..” Đồng Quân Hựu cười ha hả: “Sau khi mày chết, tao chỉ cần đợi đến cô cả cầm quyền, như vậy Đồng Quân Hựu tao vẫn là khách quý của nhà họ Đường!”

Ánh mắt Đường Ân lạnh như băng, mà ánh mắt của Thẩm Như Hinh ở phía xa còn lạnh lùng hơn.

“Ra đây..” Đồng Quân Hựu rống lớn một tiếng, nám lấy tóc bà Thẩm: “Nếu không được, tao sẽ xử bà ta trước, sau đó lại xử người phụ nữ của mày..”

“Đồng Quân Hựu, thả hai người kia ra, tôi sẽ tự làm con tin cho ông! Không phải ông muốn giết chết tôi ư? Tôi sẽ giúp ông rời khỏi đây, ông thả hai người phụ nữ kia ra đi… Đường Ân hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói.

“Được!” Đồng Quân Hựu cũng là người quyết đoán, biết dẫn hai người kia còn không bằng dẫn Đường Ân theo.

Đường Ân có thân phận gì? Mọi người ném chuột sợ vỡ bình, đến lúc đó muốn rời khỏi đây cũng chắc chắn hơn mấy phần.

“Ra đây, mày ra đây đổi người!” Đồng Quân Hựu hét to một tiếng, ánh mắt điên cuồng.

Đường Ân từ từ giơ hai tay mình lên, đã để lộ đầu ra.

“Ha ha ha..” Đồng Quân Hựu thấy cuối cùng anh cũng ra mặt thì điên cưồng cười lớn, vẻ mặt dữ tợn: “Cậu chủ…

cuối cùng cậu vẫn rơi vào tay tôi, đúng không? Bây giờ từ từ đi qua đây…

“Thả bọn họ ra, nếu không ông hoàn toàn không thể rời khỏi đây đâu!” Sắc mặt Đường Ân rất lạnh lùng.

“Như mày muốn!” Đồng Quân Hựu nắm tóc bà Thẩm, đá một cước lên lưng bà ấy.

Bà Thẩm vốn đã mất đi ý thức, bị một cước này đá tới trước mặt Đường Ân, anh vội vàng đỡ lấy bà ấy, thấy bà ấy hơi hé môi, đôi mát cảm động, giống như cái gì cũng không thể nói nên lời.

“Đưa Kỷ Du Du tới đây..” Đường Ân lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồng Quân Hựu.

Ông ta nghiến răng cười gän một tiếng, tứm tóc Kỷ Du Du đẩy người qua.

“Đường Ân, đừng đi qua..” Kỷ Du Du liên tục rơi nước.

mắt.

Anh hít sâu, lắc đầu với cô: “Trốn ở đây, chăm sóc bà cụ này nhé!”

Kỷ Du Du điên cuồng lắc đầu: “Đừng..”

“Ngoan!” Đường Ân mỉm cười, trên mặt mang nét tự tin, sau đó giơ hai tay mình lên, đi từng bước về phía Đồng Quân Hựu.

Nếu không đi qua, anh không dám đảm bảo ông ta sẽ làm ra chuyện gì.

Đồng Quân Hựu cười ha hả kéo Đường Ân tới, chĩa súng vào đầu anh, liếm môi mình: “Cậu chủ, không ngờ rằng sẽ rơi vào tay tao đúng không? Uy nghiêm mọi khi của mày đâu? Đám thuộc hạ của mày đâu? Bảo bọn họ tới cứu mày đi?”

Sắc mặt Đường Ân lạnh lẽo.

Đồng Quân Hựu đánh một quyền lên đầu anh, nắm lấy †óc anh đập lên cửa xe, thấy trên trán Đường Ân bắt đầu có máu tươi chảy ra, không nhịn được trở nên điên cuồng: “Mày kiêu ngạo đi? Ngông cuồng đi? Sao hả?

Không có bản lĩnh rồi? Là vì không có ai à “Người của tôi sắp đến rồi..” Đường Ân nghiến răng.

“Sắp đến… sắp đến..” Đồng Quân Hựu nghe thấy lời này thì tức giận túm lấn anh, liên tục đá lên người anh, lên mặt anh: “Sắp đến rồi? Người của mày đâu? Ngay cả một con chó cũng không có mà mày còn dám nói sắp đến?”

Âm ầm ầm…

Đúng vào lúc này, phía xa xa đột nhiên vang lên tiếng xe nổ ran.

Đồng Quân Hựu cảm thấy không ổn lắm, túm tóc Đường Ân lên xe: “Đi mau..”

Dứt lời, ông lão áo xám lái xe chạy đi được mấy chục mét, nhưng sau mấy chục mét, lập tức nhìn thấy một hàng xe bọc thép ở đằng trước và vô số họng súng nhắm vào xe Đồng Quân Hựu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.