Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 268: Chương 268: Bạch nhược kỳ và hoàng nguyệt ly (1)




Ở nơi mà người ta chỉ tôn trọng kẻ mạnh, một người cần thể hiện được thực lực của mình mới được người khác tôn trọng, nhưng cũng phải biết đem điểm yếu của mình che giấu đi!

Lòng người hiểm ác, nếu để người khác biết thể chất của nàng đặc biệt như vậy, dùng phương pháp nghịch thiên để tu luyện, thì nàng sẽ gặp rắc rối to rồi!

Như bây giờ, cứ để mọi người nghĩ rằng nàng là thiên tài lục phẩm, cũng là một cách để ngụy trang.

Không để người khác coi thường, cũng không ai dám đố kỵ.

Trong tiếng tán thưởng sôi nổi, chỉ có một người sắc mặt đã tối sầm lại, tức giận đến run người!

Không ai khác chính là Bạch Nhược Kỳ!

Có chết cô cũng không tin nha đầu chết tiệt kia lại có Khí Huyền cảnh tầng thứ chín!

Chuyện này sao có thể được chứ? Nhất định không phải sự thật, nha đầu chết tiệt kia đang lừa mọi người chăng?

Bạch Nhược Kỳ muốn thuyết phục bản thân, đây chỉ là ảo giác thôi, nhưng đến quốc sư còn công nhận Bạch Nhược Ly có Khí Huyền cảnh tầng thứ chín, quốc sư là cao thủ như vậy, chắc chắn không thể nhìn nhầm được.

Tất nhiên, điều quan trọng hơn, Hoàng Nguyệt Ly đang đứng đối diện cô.

So với mọi người, Bạch Nhược Kỳ cảm nhận rõ hơn ai hết huyền lực mạnh mẽ đang tỏa ra từ người Bạch Nhược Ly!

Hơn thế, huyền lực của Bạch Nhược Ly còn tinh khiết và mạnh mẽ hơn, e là chỉ cần đứng yên một chỗ đã tỏa ra một loại khí thế sắc bén vô cùng, mạnh mẽ mà trầm ổn.

Cảm giác này giống như không phải Khí Huyền cảnh tầng thứ chín mà còn mạnh như sức mạnh của quốc sư vậy!

Bạch Nhược Kỳ không biết tại sao lại có cảm giác này, nhưng áp lực mà Bạch Nhược Ly truyền cho cô vô cùng khủng khiếp!

Thực lực của Bạch Nhược Ly… chắc chắn là thật!

Sức mạnh này không có bất cứ cách nào có thể giả được!

Nhưng… nha đầu chết tiệt kia tại sao lại có tu vi giống cô được? Mà có vẻ, nhìn khí thế này, sức mạnh đó còn hơn cô một bậc?

Chuyện này sao có thể? Sao có thể như vậy được?

Bạch Nhược Kỳ suýt chút nữa nghiến gãy một chiếc răng, dường như không nói nổi gì, phải một lúc sau mới hỏi: “Ngươi…ngươi thật sự đạt đến Khí Huyền cảnh tầng thứ chín sao? Người thăng cấp lúc nào? Sao ta không hay biết??”

Bạch Nhược Ly cười nói: “Hình như ta thăng cấp năm ngày trước, vừa hình như tỷ nói tỷ thăng cấp ba ngày trước đúng không? Chà, thật ngại quá, ta lại thăng cấp sớm hơn tỷ hai ngày!”

Bạch Nhược Kỳ tức muốn chết.

“Ai hỏi ngươi chuyện đó! Chuyện ta muốn hỏi là, rõ ràng ngươi có thể tu luyện, lại có thiên phú cao như vậy, tại sao lại tỏ ra vô dụng? Ngươi muốn đem ta ra làm trò đùa sao?”

Hoàng Nguyệt Ly mặt tỏ vẻ vô tội nói: “Ta nói mình là kẻ vô dụng bao giờ? Đều là tỷ tự nghĩ vậy! Rõ ràng đầu óc tỷ có vấn đề, tự mình cho là như vậy, sao có thể nói ta đùa cợt tỷ được? Tỷ tưởng ta thích bị người khác gọi là vô dụng lắm ư?”

Ngươi…!

Bạch Nhược Kỳ tức đến á khẩu không nói nên lời.

Đúng vậy, nha đầu này chưa từng nhận mình là kẻ kém cỏi, nhưng chuyện này lại còn cần nói ra sao, mọi người tự có mắt nhìn thấy mà!

Nhưng, tại sao không lấy một ai nhìn ra nha đầu này là thiên tài vậy, chắc chắn là cô ta giở trò rồi!

Bạch Nhược Kỳ tức giận nói: “Ngươi rõ ràng là cố ý, ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng lén lút tu luyện, đạt được Khí Huyền cảnh tầng thứ chín là tài giỏi! Ngươi vốn dĩ không hề bái sư chăm chỉ luyện tập, nếu xét đến trình độ chiến đấu, còn thua xa ta!”

Hoàng Nguyệt Ly nhún vai, trong lòng chỉ thấy nực cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.