Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 291: Chương 291: Hôn sự này... ta không đồng ý! (1)




Đáng tiếc, những hoàng tử có thể yên ổn lớn lên trong cung, không có ai là kẻ ngốc cả, vậy nên chẳng có ai lên tiếng.

Hoàng đế mỉm cười, chậm rãi tuyên bố: “Ly nha đầu, trong số những hoàng tử của trẫm, thiên phú cao nhất chính là thái tử Lê Mặc Quân, trẫm vừa nãy từ trong ý của ngươi nghe ra ngươi rất tán thưởng Mặc Quân, đã như vậy, trẫm sẽ thay các ngươi ban hôn, chọn ngày để các ngươi sớm thành hôn, ngươi thấy sao...”

Ánh mắt tất cả mọi người đều dán lên người thái tử và Bạch Nhược Ly.

Đám hoàng tử có tu vi cao biết là thái tử chiếm được lợi lớn, trong lòng vô cùng đố kỵ.

Còn những thiên kim tiểu thư tu vi thấp hơn rất nhiều thì căn bản không rõ chân tướng, bọn họ ngay cả Hoàng Nguyệt Ly thiên phú phẩm cấp bao nhiêu cũng không có khái niệm, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ Hoàng Nguyệt Ly có thể gả cho thái tử!

Bao cỏ phế vật trong mắt bọn họ hôm nay thật sự đã trở mình rồi!

Không những đột nhiên thể hiện thực lực, nhấc tay một cái liền đánh bại thiếu nữ đệ nhất thiên tài của Nam Việt quốc, mà còn thiếu chút nữa thì được quốc sư thu nhận làm đệ tử bế quan... Hiện tại, lại gả cho thái tử điện hạ - người trong mộng của tất cả thiếu nữ ở đây!

Thật sự là tức chết mà!

Thái tử nghe đến chữ ban hôn, gương mặt liền lộ ra nụ cười đắc ý, đặc biệt khi cảm nhận được ánh mắt hâm hộ đố kỵ của các huynh đệ hắn lại càng thấy sảng khoái hơn!

Ngưỡng mộ sao? Đố kỵ sao? Càng ngưỡng mộ càng tốt!

Hắn chính là người xuất sắc nhất trong đám hoàng tử, thân phận cao quý nhất, thiên phú tốt nhất! Đương nhiên thái tử phi hắn cưới, cũng là người mà các hoàng tử khác không thể sánh kịp!

Thái tử nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của hoàng đế vội vàng bước ra tạ ân.

Hắn đã hoàn toàn quên mất mấy phút trước hắn còn vui mừng điên cuồng tạ ơn vì có thể cưới được Bạch Nhược Kỳ làm chính phi!

Còn thiếu nữ bởi vì muốn gả cho hắn mà tiếp nhận nghênh chiến với vị đường muội Bạch gia kia, sớm đã bị hắn đá ra khỏi đầu!

Nhìn thấy thái tử quỳ dưới điện, chân mày Hoàng Nhược Ly hếch lên, đang định lên tiếng.

Nhưng nàng còn chưa mở miệng thì một âm thanh lạnh lùng đã cướp lời.

“Chờ đã, hôn sự này... ta không đồng ý!”

Không ai có thể ngờ rằng ngay thời điểm quan trọng này lại có người phá đám.

Sau một phút yên tĩnh, tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang hướng âm thanh kia truyền đến, bọn họ muốn biết rốt cuộc là ai lại có lá gan lớn như vậy.

Vừa nhìn sang, tất cả mọi người đều sững sờ.

Dự vương Lê Mặc Ảnh đứng dậy, từ trên đài cao chầm chậm bước xuống.

Dung mạo tuấn mỹ, dáng vẻ kiên nghị, mỗi hành động đều như mang theo một loại phong thái tuyệt thế mà không ngôn từ nào có thể miêu tả được, trong phút chốc, bóng dáng ấy thu hút hết ánh nhìn của tất cả thiếu nữ có mặt tại đây.

Hắn không quan tâm đến những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, trực tiếp bước đến bên cạnh Hoàng Nguyệt Ly.

Hoàng Nguyệt Ly cũng ngây người, sững sờ nhìn nam tử tuấn mỹ đang ở trước mặt mình, nhìn vào đôi mắt hoa đào làm say lòng người kia, nhìn vào đôi môi mỏng mát lạnh từng cưỡng hôn nàng, đột nhiên nàng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Chuyện gì vậy?

Lê Mặc Ảnh... hắn muốn làm gì?

Hơn nữa, hai người họ không phải là chia tay trong tình cảnh không vui vẻ gì hay sao? Nam nhân này không phải cả ngày hôm nay chẳng buồn nhìn nàng lấy một cái, căn bản không thèm để tâm đến nàng hay sao?

Hiện tại, sao lại thay đổi chủ ý?

Hơn nữa, tại sao lại nhìn nàng như vậy?

Trong đáy con ngươi trầm tĩnh đen như mực của Lê Mặc Ảnh dường như chất chứa giông bão không thể áp chế, đôi mắt nhìn chằm chằm Hoàng Nguyệt Ly như mang theo ngọn lửa cháy rực, lại như ẩn chứa băng tuyết giá lạnh.

Hoàng Nguyệt Ly rùng mình, dường như không thể chịu nổi ánh mắt đó, vô thức lùi lại phía sau một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.