Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 289: Chương 289: Kết cục của bạch nhược kỳ (2)




Bạch Nhược Kỳ phản kháng một lúc đã bị Kim Vũ vệ khống chế, toàn thân bất lực, hoàn toàn không có cách nào phản kháng.

Kim Vũ vệ lôi ngươi đi ngang qua Hoàng Nguyệt Ly.

Bạch Nhược Kỳ sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm vào Hoàng Nguyệt Ly, trông biểu cảm của cô, tưởng như hận không thể ăn tươi nuốt sống Hoàng Nguyệt Ly.

Hoàng Nguyệt Ly trông dáng vẻ tức ói máu của Bạch Nhược Kỳ, khẽ nhếch mày.

Nàng giơ tay ra vẫy:

“Thị vệ đại ca, có thể dừng lại một chút không? Ta muốn nói với nhị tỷ vài lời.”

Kim Vũ vệ nghe vậy, ngay lập tức dừng lại.

Thời gian trôi qua, Hoàng Nguyệt Ly giờ đây không còn là một tên phế tài mà đã trở thành bậc thiên tài tuyệt đỉnh hội tụ cả thiên chất lục phẩm! Tại vùng đất lớn mà lấy võ làm tôn này, nàng tuyệt nhiên có được thân phận và địa vị cao nhân nhất đẳng.

Đám Kim Vũ vệ cung kính và phục tùng nàng cũng là phát từ trong tâm.

Bạch Nhược Kỳ nghiến chặt răng nói:

“Tiểu tiện nhân, ngươi lại muốn gì đây? Ta nói ngươi biết, ngươi đừng cho rằng câu chuyện đến đây là kết thúc! Ngươi đợi đó, ta sẽ khuông buông tha ngươi đâu!”

Kim Vũ vệ lớn tiếng hét lên: “Câm mồm!” dường như muốn tiến đến phong ấn câm cho cô.

Nữ nhân này điên rồi sao? Đã bị áp vào đại lao rồi, vẫn còn dám ăn nói hồ đồ, dám nạt nộ bậc thiên tài như Hoàng Nguyệt Ly.

Thế nhưng, Hoàng Nguyệt Ly lại dơ tay ngăn hành động của Kim Vũ vệ.

Nàng khẽ nhếch miệng, tiến về trước, ghé sát vào tai Bạch Nhược Kỳ, khẽ tiếng nói:

“Nhị tỷ, có phải tỷ muốn nói, vết thương trên mặt tỷ chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần có mỹ nguyên đơn tam cấp là có thể hồi phục dung mạo, nhưng nội thương mà tỷ phải chịu có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng muội chỉ là võ giả Khí Huyền cảnh, tỷ chỉ cần nghỉ dưỡng cho tốt là được, đến khi đó tiếp tục tu luyện, lại tiếp tục nghĩ vài âm mưu kế sách đối phục ta?”

Bạch Nhược Kỳ bị nàng nói trúng tim đen, chỉ cười lạnh nhạt.

“Ha ha, không sai, ta sẽ không từ bỏ đâu! Ngươi cũng chỉ đắc ý được vài ngày thôi!”

“Đáng tiếc quá, đáng tiếc quá, nhị tỷ à ngươi sẽ không có được ngày đó đâu!” Hoàng Nguyệt Ly khẽ cười nói.

Bạch Nhược Kỳ nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt trần của nàng lộ rõ nét cười dịu dàng, nhưng lại cảm thấy đằng sau đó mang một ẩn ý, không biết vì sao, có dự cảm không lành.

Hoàng Nguyệt Ly hạ giọng nói:

“Hôm nào nhị tỷ ra khỏi đại lao, có thể đi xem xem, ở cái đất Nam Việt quốc này… còn không có người nào có thể chữa khỏi mặt cho tỷ! Còn đối với nội thương của tỷ, e là cũng chẳng dễ gì có thể chữa lành được!”

“Ý ngươi là gì?”

Hoàng Nguyệt Ly khẽ cười, không giải thích gì thêm.

Thủ pháp nàng dùng để công kích Bạch Nhược Kỳ, không chỉ đơn giản phục chế Hàn Băng Chi Thứ! Mà là biến đổi từng ít một khác.

Nói ra, chẳng có gì ghê gớm, trừ phi huyền lực thuộc tính toàn hệ của nàng có thể khiến vết thương khó lòng hồi phục.

Trừ phi Bạch gia có thể tìm được thần y tinh thông toàn hệ hoặc bậc thầy luyện đan, nếu không, nội thương của Bạch Nhược Kỳ vài năm sau cũng không khỏi được.

Trên mặt có vết thương, còn có thể đeo mặt nạ để che giấu, còn nội thương kia lại vô cùng nguy hiểm, về sau chỉ cần gặp âm vũ thiên khí liền toàn thân đau như kim châm, khó lòng chịu được!

Bạch Nhược Kỳ nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Hoàng Nguyệt Ly, liền ý thức được ngay chuyện lớn không đơn giản.

Cô bất lực gọi với:

“Bạch Nhược Ly! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì? Ngươi… hu hu!”

Tiếng thét gào của cô một lần nữa gây sự chú ý của tất cả mọi người trong yến hội.

Kim Vũ vệ không dám nhân nhượng thêm, vội vàng bịt chặt miệng Bạch Nhược Kỳ, nói lời xin lỗi với Hoàng Nguyệt Ly rồi kéo người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.