Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 173: Chương 173: Rốt cuộc muốn ta thế nào?




Nhưng Hoàng Nguyệt Ly mím chặt môi, nghiến chặt hàm răng, kiên trì chống cự lại, không cho hắn có thêm cơ hội vượt rào.

Sự luẩn quẩn bùng lên trong lòng nam nhân, hắn dứt khoát cắn một ngụm trên môi Hoàng Nguyệt Ly, trực tiếp cắn rách môi nàng.

“Ưm!”

Hoàng Nguyệt Ly kêu rên thành tiếng.

Nghe được tiếng rên rỉ mỏng manh, cùng với mùi máu tươi truyền đến từ trong miệng nàng, nam nhân dường như càng thêm hưng phấn. Đầu lưỡi thừa thời cơ thâm nhập sâu hơn vào trong miệng nàng, tùy ý thăm dò, ngang ngược di chuyển không ngừng......

Bỗng nhiên, nam nhân dừng động tác lại, mở to hai mắt, dường như không dám tin nhìn xuống phía dưới.

Dưới tình thế cấp bách, Hoàng Nguyệt Ly đã trực tiếp dùng một chân đá vào hạ thân của hắn, hơn nữa, còn dùng tới huyền kỹ đặc biệt.

Thông thường, nam nhân vốn sẽ không có khả năng trúng chiêu, nhưng hôm nay hắn thật sự tức giận quá mức, toàn bộ tinh thần đều đặt ở trên đôi môi mang theo mùi máu tươi, không rảnh bận tâm tới nơi khác.

Hơn nữa, càng khiến cho hắn bực mình chính là, môi của tiểu nha đầu này giống như lát vịt, sẽ khiến người nghiện. Khoảnh khắc khi hắn dính lên làn môi mềm mại của nàng, hắn liền có cảm giác ngây ngất, khiến hắn muốn lặp đi lặp lại nếm chúng, không cách nào dừng lại.

Hết thảy những thứ khác dường như đều bị hắn hoàn toàn quên ở sau đầu.

Kết quả, đã bị nàng tấn công nặng nề.

Hoàng Nguyệt Ly có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu? Ngay nháy mắt khi hắn sững sờ, nàng đã đánh ra một chiêu, thừa cơ thoát khỏi trói buộc của hắn.

“Ta...... thật sự rất xin lỗi, nhưng......”

Nàng theo bản năng cắn cắn môi, cũng không chú ý tới khóe môi của mình sớm đã bị nam nhân này cắn rách, động tác này đã khiến nàng đau đớn một trận.

Mắt nhìn thấy nam nhân ở sau lưng nàng đang đứng thẳng lên, nàng không hề nhiều lời, điểm nhẹ mũi chân, thi triển huyền kỹ, bay vút ra ngoài dọc theo hành lang.

Mặc dù Hoàng Nguyệt Ly ra tay rất đột nhiên, nhưng thực sự sắc bén. Tuy nhiên, lực lượng của nàng rốt cuộc chỉ có chừng đó, thay vì nói nàng đã khiến nam nhân bị trọng thương mới có thể chạy thoát, không bằng nói rằng, vì nam nhân quá mức khiếp sợ, mới cho nàng cơ hội đào tẩu.

Thời điểm nàng chạy ra khỏi cửa phòng, nam nhân thật ra đã áp chế được đau đớn, khôi phục lại năng lực hành động.

Lúc này, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận đan xen, tất nhiên có trăm ngàn loại phương pháp có thể ngăn tiểu hồ ly này lại.

Cho dù nàng có bối cảnh thân phận thế nào, kỹ năng tinh quái, phúc hắc giảo hoạt cỡ nào, nhưng để nói tới thực lực tuyệt đối, nàng căn bản không phải là đối thủ của nam nhân này!

Nhưng, hắn đã cố gắng khắc chế mình, không kéo nàng lại.

Dựa vào khung cửa, nhìn thân ảnh mảnh mai bay ra khỏi cửa cung giống như một đám mây, nam nhân cắn chặt hàm răng, trong mắt hoa đào không còn có bất luận ý cười nào, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú gần như méo mó.

Hắn nặng nề đánh một quyền về phía vách tường, cả tòa cung điện đều run rẩy theo.

“Bạch Nhược Ly...... Ngươi...... Ngươi chướng mắt ta như vậy sao? Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?”

Hắn rất muốn đổi theo, nhưng miễn cưỡng khống chế được chính mình.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là mục tiêu, nữ nhân đều quay chung quanh lấy lòng hắn, tất nhiên hắn cũng có kiêu ngạo. Bởi vì hắn tâm động nên tìm mọi cách lấy lòng nữ nhân, hành vi như vậy đã vượt qua sự tưởng tượng ngày trước của hắn. Nhưng hắn lại không thể khống chế được mình, muốn đối xử với Hoàng Nguyệt Ly thật tốt, thật tốt.

Loại xúc động này, giống như một nhiệm vụ đã được khắc sâu vào trong linh hồn, không thể nào kiểm soát.

Giống như ma cứ đi theo như thế.

Nhưng, tiểu nha đầu kia thật sự quá tàn nhẫn, nàng căn bản không để vào mắt bất cứ điều gì. Hết thảy những gì hắn làm, cảm xúc của hắn, nàng hoàn toàn không hề quan tâm.

Trong khi hắn......

Nam nhân cắn chặt hàm răng, tự nhủ nếu lần này hắn lại đuổi theo, hắn thật sự sẽ là kẻ phạm tiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.