Nhưng mà nha đầu chết tiệt kia sao lại biết chiêu này, hơn nữa uy lực khi xuất chiêu còn cao hơn ả.
Ả luôn tự cho mình là thiên tài trong số cao thủ thuộc tính băng, mà lực tương tác của Huyền Kỹ hệ băng rất cao nên cần phải có nội lực cao cường mới phát huy được chiêu thức, đó là điều trước giờ Bạch Nhược Kỳ luôn cảm thấy tự hào.
Không ngờ Hoàng Nguyệt Ly không chỉ có mỗi thiên phú cao hơn ả, mà ngay cả thiên phú hệ băng cũng cao hơn ả sao?
Có lẽ nào bất công như vậy được? Nha đầu chết tiệt này không phải từ bé luôn bị ả khống chế sao?
Nếu Bạch Nhược Kỳ biết rằng Hoàng Nguyệt Ly không chỉ có thuộc tính băng, mà nàng còn được thiên phú cả thuộc tính băng cửu phẩm. Phỏng chừng sẽ dọa người đến mức choáng váng ấy chứ! Chưa kể đây chỉ mới là một phần nhỏ thiên phú của Hoàng Nguyệt Ly, thật ra nàng đều có khả năng sử dụng toàn bộ chiêu thức, tất cả đều dựa vào tư chất đều giống nhau cả mà.
Hơn nữa, Hoàng Nguyệt Ly chưa từng học qua Hàn Băng Chi Thứ.
Đây là lại Huyền Kỹ Giai Trung Phẩm, nàng còn chưa từng nhìn thấy nó huống hồ chi nói đến việc đã được học qua.
Chẳng qua nàng quan sát quá trình Bạch Nhược Kỳ động thủ, tự mình thông suốt để có thể phát huy hết năng lực của bộ Huyền Kỹ này, sau đó nàng tùy tiện bắt chước theo để đánh ra không ngờ chẳng những đánh trả nguyên dạng mà còn hơn cả ả ta.
Vẫn còn may Bạch Nhược Kỳ chưa biết chân tướng thật sự của việc này, nếu không e là chẳng còn mặt mũi để tiếp tục sống nữa.
Đến lúc này, hoàng đế đột nhiên lên tiếng.
“Hôm nay... hôm nay trận đấu cuối cùng này thật sự... thật sự làm cho mọi người mở mang tầm mắt, hơn nữa tạo ra... tạo ra sự ngạc nhiên vô cùng.”
Gương mặt của hoàng đế lộ ra chút nụ cười, rõ ràng nhìn thấy đang rất hạnh phúc, rồi lại nói: “Người giành chiến thắng trong lần tỷ thí này là tam tiểu thư Bạch gia Bạch Nhược Ly, trẫm thật không ngờ Ly nha đầu này lại có tư chất như vậy. Thiên phú chiến đấu cũng rất là kiệt xuất. Thật không hổ danh là nữ nhi của Lưu Phong, trẫm thật sự vui mừng vô cùng.”
Quốc sư nghe thấy cũng cười to: “Xin chúc mừng hoàng thượng lại có thêm một vị thiếu nữ thiên tài! Nam Việt quốc chúng ta thiên tài kiệt xuất, Bạch tam tiểu thư thật sự vô cùng tài giỏi, lại có thiên phú lục phẩm, những người xuất sắc như vậy ngoài cha của cô ta năm đó ra thì bây giờ cũng ta cũng không chỉ có một, đúng là một chuyện tốt, chuyện tốt mà!”
Quốc sư không tiếc sử dụng những từ ngữ ca tụng đối với Hoàng Nguyệt Ly.
Trước đó một nén hương, nhiều người vẫn còn nghe ông ta giúp đỡ Bạch Nhược Kỳ mà nhạo báng Hoàng Nguyệt Ly. Bây giờ hiện tại lại nghe những lời này, chỉ sợ đều tưởng rằng quốc sư đối với Hoàng Nguyệt Ly trước giờ luôn có sự lưu ái quá chứ!
Còn biểu tình trên mặt hoàng hậu lúc này đang có chút xấu hổ, vừa nãy bà còn đang tìm đủ mọi cách làm Hoàng Nguyệt Ly phải xấu mặt để ngăn cản nàng kết hôn với con trai mình.
Kết quả, hai sự an bài liên tiếp bất luận là biểu diễn tài nghệ hay tỷ võ đều chẳng gây tổn hại cho Hoàng Nguyệt Ly, ngược lại càng làm cho nàng trở nên nổi bật.
Đến bây giờ nghĩ lại những tính toán của bà ta, hoàng hậu cảm thấy chính bản thân mình cũng thật nực cười.
Tư chất của Hoàng Nguyệt Ly rõ ràng hơn Bạch Nhược Kỳ bội phần, lại còn mù quáng không nhận ra, cố chấp muốn Bạch Nhược Kỳ trở thành thái tử phi, vì vậy mà không tiếc nghĩ ra vô số cách để mà bội nhọ Hoàng Nguyệt Ly.
Nếu như bà ta không phải tự cho mình thông minh mà thuận theo ý của hoàng đế, vậy chẳng phải đã có được nàng dâu tư chất lục phẩm hiếm có rồi sao?
Càng nghĩ về việc này, hoàng hậu càng muốn tự cho mình một cái tát vào mặt!
Nhưng mà rất nhanh, bà ta lại nghĩ ra được điều gì đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Hoàng hậu quay đầu nhìn lại thái tử, phát hiện sắc mặt hắn u ám, bất định, lát sau lại liếc nhìn qua Bạch Nhược Kỳ và Hoàng Nguyệt Ly.
Trong lòng hoàng hậu lập tức đưa ra quyết định cuối cùng.