Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 152: Chương 152: Tiểu tặc quá âm hiểm




Edit & Dịch: Emily Ton.

Hoàng đế nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Điền tướng quân tránh được một kiếp, run rẩy bò lên từ trên mặt đất, trên mặt dữ tợn tràn ngập tức giận đến nỗi bắt đầu run rẩy.

“Tiểu tặc đáng chết, không ngờ có thể trốn thoát trước mắt ta, trộm lẻn vào đây! Quả thực là đang động vào trên đầu thái tuế! Ta nhất định phải bắt bằng được ngươi, nghiền xương thành tro!”

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy tất cả thủ vệ trong nhóm thuộc hạ đều nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, càng thêm giận sôi máu.

“Còn thất thần làm gì? Đều đi lục soát cho ta! Toàn thành giới nghiêm, đóng hết cửa thành, đi lục soát từng nhà! Nhất định phải bắt được người cho ta!”

Hoàng Nguyệt Ly đang trốn ở góc phòng, cẩn thận cố gắng nín thở, thu nhỏ thân hình mình lại, âm thầm cầu nguyện, hy vọng Điền tướng quân có thể nhanh chóng mang theo người của hắn đi ra bên ngoài điều tra, như vậy nàng mới có thể nhanh chóng chạy ra.

Tiếng bước chân chậm rãi rời xa, đi về hướng lầu bốn.

Hoàng Nguyệt Ly còn chưa kịp thở ra một hơi, đã nghe thấy có người nói chuyện.

“Chậm đã, Điền tướng quân, xin hãy chờ một chút!”

“Quốc sư đại nhân, xin hỏi......”

“Đừng vội đi ra ngoài, tiểu tặc trộm đồ này...... chỉ sợ vẫn đang còn trốn tránh ở trong bảo khố hoàng gia, chưa từng rời đi!”

Nghe vậy, trái tim Hoàng Nguyệt Ly đập lạc một nhịp, có vài phần dự cảm không ổn.

Quốc sư đại nhân...... Nàng từng nghe về nó, dường như chính là một trong hai vị cao thủ tứ trọng Đan Huyền Cảnh của Nam Việt Quốc! Không nghĩ tới, hoàng đế cũng lưu hắn lại đây!

Điều này rất bất lợi đối nàng, bởi vì nàng đang dùng thân pháp huyền kỹ để ẩn nấp, đối với cao thủ Đan Huyền Cảnh cao hơn nàng bốn cảnh giới mà nói, sẽ không có hiệu quả gì.

Chỉ cần quốc sư hơi để tâm một chút, khẳng định có thể tìm ra nàng.

“Xem vết máu trên mặt đất kia, vẫn rất mới mẻ, chưa hoàn toàn thấm khô, chứng tỏ tên tiểu tặc này khẳng định mới vừa rồi động thủ, chỉ sợ vẫn chưa kịp rời đi, chúng ta đã vào đây. Bởi vậy, khẳng định là hắn đang ở quanh đây!”

Quốc sư đang nói, bỗng nhiên đột ngột quay người lại, mặt hướng về phía Hoàng Nguyệt Ly.

“Tiểu tặc! Ta biết ngươi vẫn đang ở nơi đó, còn không lăn ra đây cho ta!”

Hoàng Nguyệt Ly biết mình lần này khẳng định không thể trốn thoát, dứt khoát nói thẳng nói: “Quốc sư đại nhân, ngươi thật đúng là...... đủ thông minh, không gì có thể thể gạt được mắt ngươi......”

Lời còn chưa dứt, hơn mười phi đao trên tay nàng đã đồng thời được bắn ra ngoài.

“Không tốt! Tiểu tặc quá âm hiểm, mọi người cẩn thận!” Điền tướng quân kêu lên.

Quốc sư chỉ cười lạnh một tiếng, “Chỉ bằng thủ đoạn như vậy, còn muốn giãy giụa hấp hối? Ta xem ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Hắn vượt lên trước một bước, muốn tự mình ra tay, bắt tên tiểu tặc đáng chết này ra.

Tuy nhiên, phi đao do Hoàng Nguyệt Ly bắn ra, căn bản không phải phóng về phía trên người bọn hắn, mà là trực tiếp bay về phía cửa Tàng Bảo Các!

Phi đao cắm thật sâu vào khung cửa bên cạnh và trên sàn ghạch trước cửa, trong giây lát, đồng thời kích hoạt vài cơ quan!

Rầm!

Ngọn lửa đồng thời được phun ra từ mấy cơ quan, nháy mắt toàn bộ mấy tên thủ vệ phía trước đều bị đốt thành người lửa.

Ngay cả râu quốc sư cũng bị bén lửa!

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Lửa từ đâu tới? Mau dập tắt lửa!”

Lửa còn chưa kịp dập tắt, lại một cơ quan nữa được kích hoạt, mặt đất phía trước Tàng Bảo Các đột nhiên sụp đổ, vài tên thủ vệ lập tức ngã vào phía dưới hố sâu.

“A! Cứu mạng a!”

“Thiên a, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn, Hoàng Nguyệt Ly thừa dịp cơ hội này, lắc mình ra ngoài, dọc theo cầu thang lầu, chạy như bay về phía lối ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.