Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 285: Chương 285: Vu oan giá họa (3)




Thế nhưng, Bạch Nhược Ly vốn không phải là phế tài, vậy nên thuốc mê chỉ có hiệu quả nhất thời với nàng, ngay lúc tên xấu xí bước vào phòng, nàng đã tỉnh dậy.

Bạch Nhược Ly vừa mở mắt, vẫn còn chưa biết mình đang ở đâu thì đã trông thấy gương mặt chằng chịt những mụn xấu xí, tự nhiên thấy buồn nôn, thế rồi “ọe” một tiếng, nôn thẳng vào mặt hắn.

Tên nhị vương mặt rỗ này bị nôn một bãi vào mặt, tự nhiên có bao nhiêu dục vọng đều tiêu tan hết, chỉ muốn giết chết Hoàng Nguyệt Ly.

Hai người một người đuổi một người chạy, lúc Bạch Nhược Kỳ đưa người vào đúng lúc nhị vương tóm được Bạch Nhược Kỳ, định xiết mạnh vào cổ nàng, nhìn trông rất giống đang ôm nhau, thật tình không hề xảy ra chuyện ân ái gì ở đây.



Còn về việc Bạch Nhược Kỳ vì sao lại nhất quyết cho rằng nàng đã không còn trinh tiết…

Chuyện này Hoàng Nguyệt Ly dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết.

Chắc chắn là vì nhị vương không hoàn thành nhiệm vụ Bạch Nhược Kỳ giao, sợ cô ta trách tội, nên đã nói dối mình đã hành động rồi!

Hiểu rõ tường tận, Hoàng Nguyệt Ly tự nhiên sẽ không còn phải hoang mang.

Nàng ngoảnh sang nhìn thái hậu, gương mặt hoảng loạn: “Thái hậu nương nương, thần thật sự không quen người này, không biết vì lý gì nhị tỷ lại muốn hãm hại thần như vậy? Còn nói thần thiết không còn trinh nguyên? Dựa vào đâu mà nói như vậy chứ? Thật không hiểu ra sao cả!”

Bạch Nhược Kỳ lại tin lời nhị vương, vẫn cho rằng Hoàng Nguyệt Ly đang ngụy biện.

“Ngươi vẫn còn tiếp tục già mồm sao, xem xem gian phu của ngươi nói ra làm sao!”

Cô ta cười lạnh lùng, liếc nhìn sang nhị vương, ám hiệu hắn mau nói ra sự thật.

Nhị vương đang quỳ sụp dưới đất, lúc này mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống.

Lúc đầu hắn vì kiếm được hai nghìn lạng bạc để đi trả nợ cờ bạc, lại nghĩ có thể lấy được trinh tiết của Thiên kim nhà hầu phủ, nên mới gật đầu đồng ý làm chuyện này, vẫn còn nghĩ có thể thuận lợi lấy được đồng tiến gian dối.

Ai biết, chuyện này chưa xong, Bạch Nhược Kỳ đã cầm đằng chuôi của hắn, ép hắn phải đến hoàng cung làm chứng.

Đến giờ nhị vương đã hối hận lắm rồi!

Bắt hắn đứng trước mặt thái hậu và biết bao nhiêu người mà nói dối, lỡ như bị bóc trần, hắn còn sống nổi sao? Cho dù không bị bóc trần, hắn cũng bị nhận định là có gian tình với một danh môn thiên kim, còn làm ồn ào đến tận ngự tiền, cũng phải nắm một nửa cái chết rồi!

Có điều, nếu không làm nhân chứng, gia đình hắn từ già đến trẻ, mẹ già 80 tuổi, sinh mạng của họ đều nằm trong tay Bạch Nhược Kỳ, cả nhà sẽ phải chịu tội thay cho hắn.

Nhị vương hồn bay phách lạc, mất một lúc lâu mới có thể mở miệng: “Bẩm… bẩm bẩm bẩm bẩm thưa thái hậu nương nương, thảo dân với Bạch… Bạch tam tiểu thư, thật sự có… có tình cảm. Lúc đó, Bạch tam tiểu thư đã tự nguyện dâng hiến cho thần, thảo dân có cả chứng cứ!”

“Chứng cứ? Chứng cứ gì cơ?”

Nhị vương mặt rỗ nói: “Sau lưng Bạch tam tiểu thư có một vết bớt màu đỏ thẫm, có một nốt ruồi nhỏ dưới ngực… đây… đây đều là khi thảo dân với nàng ở bên nhau, chính mắt thần nhìn thấy…”

Lời vừa thốt ra, mọi ánh mắt đều dồn về phía Hoàng Nguyệt Ly, người nào cũng quay sang nhìn chằm chằm nàng, dường như hy vọng có thể nhìn xuyên thấu y phục để xem trên người nàng có thực sự có những dấu vết như lời nhị vương nói hay không.

Thái hậu cũng quay sang nhìn nàng.

“Ly nhi, ngươi có thật sự có vết bớt với nốt ruồi như lời hắn nói?”

Hoàng Nguyệt Ly coi như chẳng có chuyện gì xảy ra nhún vai, điềm tĩnh nói: “Có thì thế nào, không có thì thế nào? Người đàn ông này là Bạch Nhược Kỳ tìm đến, cô ta là đường tỷ của thần, hồi nhỏ nhìn thấy rất rõ vết bớt trên người thần, chỉ cần nói cho người đàn ông này biết là được. Chứng cứ này có giá trị gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.