“Trúng độc? Sao lại trúng độc được chứ? Hôm qua Đại tiểu thư bị bệnh, không uống giọt nước nào, ban đêm chỉ uống đúng một chén thuốc mà Kim mụ mụ bưng tới.. Sao lại trúng độc được..”
Tĩnh Nương không thể tin nhìn Kim mụ mụ: “Kim mụ mụ, ngươi nói thuốc này là tự tay ngươi nấu, sao ngươi có thể hạ độc tiểu thư..”
Kim mụ mụ giật mình trong lòng: “Không phải ta, không phải ta, sao có thể là ta được. Thuốc mà ta mang tới là thuốc trị thương hàn. Sao ta có thể hạ độc Đại tiểu thư được chứ.”
Nói xong lại quỳ xuống: “Lão phu nhân, nô tỳ thật sự không dám.”
Tĩnh Nương khóc lóc nói: “Nếu như không phải là ngươi thì tại sao tiểu thư lại xuất hiện tình trạng trúng độc? Tiểu thư chỉ từng uống chén thuốc của ngươi đưa tới mà thôi. Kim mụ mụ, ngươi muốn di vật của phu nhân, ta đều có thể cho ngươi cả, bên người tiểu thư bây giờ không có thứ gì khác, ngọc bài của tiểu thư là do lão phu nhân tặng, tuyệt đối không thể đưa cho ngươi. Ta chỉ xin ngươi nấu một chén thuốc mang đến cho tiểu thư, nhưng sao ngươi lại có thể hạ độc tiểu thư chứ! Kim mụ mụ, ngươi thật sự độc ác mà..”
Tĩnh Nương khóc lóc kể lể, bất lực nhìn về phía Giang thị. Lời này vừa mới nói ra, người trong phòng đều biến sắc, ngay cả ấn đường của Hồ thị cũng nhảy dựng.
Xưa nay Kim mụ mụ tham lam, ở trước mặt bà ta thì không dám làm càn nhưng đối với một già một trẻ phải chết không sống này, đương nhiên sẽ không nương tay! Hồ thị biết mẫu thân Tống thị của Thẩm Thanh Hi để lại một số lượng của hồi môn đáng kể. Bà ta vốn còn muốn từng bước mưu đoạt nhưng nào ngờ được Kim mụ mụ này lại ra tay trước!
Giang thị hung hăng híp mắt: “Kim mụ mụ, ngươi thật to gan! Đại tiểu thư chính là chủ tử của ngươi, ngươi nấu một chén thuốc cho nàng là việc phải làm, lại còn dám đòi hỏi xin di vật của tiên phu nhân!”
Sắc mặt Kim mụ mụ đại biến, sao mụ ta có thể ngờ tới Tĩnh Nương lại lên án mụ dưới tình huống này được cơ chứ!
Kim mụ mụ bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, lời nói cũng không lưu loát: “Nô tỳ.. Nô tỳ không có..”
“Không chỉ có đòi hỏi di vật, còn chê cho quá ít nên dứt khoát hạ độc Đại tiểu thư phải không?”
Giang thị giận quá hóa cười, lại nhìn Hồ thị một chút: “Tướng phủ có loại nô tỳ như ngươi thật sự là rất tốt!”
“Lão phu nhân, nô tỳ không có hạ độc mà, nô tỳ sao dám hạ độc Đại tiểu thư..”
Kim mụ mụ gào khóc, sau đó liếc mắt nhìn Hồ thị cầu cứu.
Trong lòng Hồ thị sốt ruột, chỉ hận Kim mụ mụ vụng về nhưng dù sao mụ ta cũng đã đi theo Hồ thị nhiều năm, là trợ thủ đắc lực của bà ta, bà ta cũng không muốn thấy Kim mụ mụ bị phạt vì con tiện nha đầu kia, vội nói.
“Mẫu thân, đây nhất định là hiểu lầm. Xưa nay Kim mụ mụ đối với các chủ tử đều tôn kính có thừa, sao có thể hạ độc được? Về phần đòi hỏi di vật, có thể cũng là vì để mua dược liệu tốt nhất cho Đại tiểu thư, nếu thật sự có lấy đi thứ gì, ta đều có thể bù lại cho Đại tiểu thư mười loại, trăm loại..”
Giang thị thờ ơ nhìn Hồ thị, mặc dù Hồ thị chỉ là một thiếp thất được nâng lên nhưng nếu như tướng gia đã chọn, bà cũng tùy hắn. Nhiều năm như thế vẫn chưa xảy ra sai lầm gì lớn, bà cũng không hề hà trách Hồ thị, nhưng hôm nay Đại tôn nữ vừa mới hồi phủ đã xảy ra loại chuyện thế này, nếu như bị truyền đi thì danh tiếng của tướng phủ sẽ mất hết!
Quả nhiên, hồ mị tử xuất thân ti tiện này, lòng dạ hại người cũng chẳng cạn!
“Ngươi nói bà ta bị oan? Tốt lắm! Ngược lại ta muốn xem xem có phải là Dương đại phu và Tĩnh Nương oan uổng cho bà ta hay không!”
Rõ ràng Giang thị đã tức giận, chuyển mắt nhìn về phía Hứa mụ mụ: “A Hứa, ngươi dẫn người đi lục soát, trong trong ngoài ngoài chỗ ở của bà ta đều phải lục soát một lần cho ta!”
Kim mụ mụ nghe thấy lời này, nhất thời như rơi xuống hầm băng. Hứa mụ mụ đi lục soát, nhất định sẽ tìm thấy cây trâm kia, đến lúc đó..
Nghĩ đến đây, Kim mụ mụ nhìn Hồ thị tràn đầy cầu khẩn. Nhưng mà ở trước mặt Giang thị, sao Hồ thị còn dám thông đồng bịa đặt với Kim mụ mụ nữa? Ngay cả nhìn Kim mụ mụ một chút, Hồ thị cũng chẳng dám..
Giang thị cẩn thận nhìn chằm chằm đôi chủ tớ này, nhưng trong lòng vẫn lo cho Thẩm Thanh Hi, vội nói: “Dương đại phu, cứu người là quan trọng! Tuy tôn nữ của ta không còn hơi thở nhưng mạch vẫn còn đập, còn có thể cứu nàng hay không?”
Dương đại phu đã lấy ngân châm ra: “Lão phu nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ cố hết sức.”
Nói xong, Dương đại phu bắt đầu hạ châm. Còn bên này, Hồ thị nhìn đại nha đầu Bảo Yến của mình một cái, Bảo Yến đang muốn quay người đi ra, Giang thị lại hét lớn một tiếng: “Đi đâu?”