Edit & Dịch: Emily Ton.
Bạch Nhược Kỳ tiếp nhận bình sứ và nhìn vào bên trong, quả nhiên đó là một viên Thanh Linh đan.
Thanh Linh đan là đan dược hạ phẩm cấp 3, so với dưỡng linh đan bán ra tại hội đấu giá của Thiên Trân Các còn muốn trân quý hơn nhiều.
Dưỡng linh đan chỉ có ích đối võ giả Khí Huyền Cảnh, trong khi thanh linh đan lại có thể trợ giúp võ giả Ngự Huyền Cảnh thăng cấp, đối võ giả Khí Huyền Cảnh mà nói, hiệu quả càng tốt đến nỗi kinh người!
Loại đan dược này, với năng lực của Bạch Lưu Cảnh, vốn không có khả năng có được.
Nhưng năm đó Bạch Lưu Phong có lưu lại một viên đan dược như vậy. Sau khi Bạch Lưu Phong mất tích, Bạch Lưu Cảnh tự mình đoạt lấy từ tay Bạch Nhược Ly.
Bạch Lưu Cảnh vốn dĩ có ý định để viên thanh linh đan này cho mình dùng, nhưng không nghĩ tới nữ nhi này của hắn lại không biết cố gắng như vậy, không mua được dưỡng linh đan không nói, còn đắc tội với Thái Tử điện hạ.
Mắt thấy vị trí quốc trượng sắp bay mất, hắn cân nhắc lợi hại, chỉ có thể nhịn đau đưa đan dược cho Bạch Nhược Kỳ dùng.
Bạch Nhược Kỳ nhìn thấy cha mình lấy ra bảo bối để dưới đáy hòm, lập tức hổ thẹn không thôi. Nàng ta nắm chặt bình dược, đáy mắt hiện lên thần sắc kiên định.
“Cha, cha yên tâm! Có viên thanh linh đan này, nữ nhi nhất định có thể trong vòng 3 ngày đột phá đến Khí Huyền Cảnh tầng thứ 9! Nếu như có thể bế quan ba tháng, đột phá Ngự Huyền Cảnh cũng không phải việc khó. Tại Đào Hoa Yến, nữ nhi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, để Thái Tử điện hạ nhìn thấy, ai mới là người xứng với vị trí Thái tử phi!”
“Chỉ hy vọng như thế, ngươi phải sống theo kỳ vọng này, lần này không thể tiếp tục phạm sai lầm!”
Giọng điệu của Bạch Lưu Cảnh rất nặng nề, sắc mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng cũng đã nhận định, nữ nhi mình nhất định có thể gả cho Thái Tử điện hạ!
Rốt cuộc, 15 tuổi đạt được Khí Huyền Cảnh tầng thứ 9, ở Nam Việt Quốc chính là trăm năm khó gặp, bản thân Thái Tử điện hạ bất quá cũng chỉ như thế.
Nữ nhi Định Quốc Công lợi hại bao nhiêu, lần này cũng không cách nào so sánh được với Bạch Nhược Kỳ!
Bạch Lưu Cảnh đi rồi, Bạch Nhược Kỳ nắm chặt bình dược trên tay, trên mặt biểu tình có chút hung dữ.
Hầu gia phu nhân thấy thế, hỏi: “Làm sao vậy? Vì sao còn không đi tu luyện?”
Bạch Nhược Kỳ cắn răng nói: “Nương, ngay cả khi ta có thể lấn át Liễu Y Y, nhưng tiểu tiện nhân Bạch Nhược Ly không phải vẫn còn đó sao? Ngày đó ở Thiên Trân Các, nàng ấy cố ý câu dẫn Thái tử, vạn nhất nàng ấy nói ra sự tình hôn ước trước kia, vậy thì phải làm sao? Vạn nhất Hoàng Thượng thấy nàng ấy đáng thương, thật sự muốn nàng ấy với Thái Tử điện hạ......”
Không biết vì sao, trực giác của nàng ta vẫn luôn nói cho nàng ta biết, trở ngại lớn nhất của nàng ta không phải là Liễu Y Y, mà là phế vật đường muội nhìn như yếu đuối mong manh của nàng ta!
Tiểu tiện nhân kia rõ ràng là phế vật ngu ngốc nên bị người khi dễ, nhưng bản thân mình mỗi lần đều thua trong tay nàng ấy, quả thực giống như bị trúng tà!
“Bất quá chỉ là một phế vật, Thái hậu sẽ không hồ đồ như vậy.”
Hầu gia phu nhân nói xong, thấy Bạch Nhược Kỳ vẫn nghiến răng nghiến lợi, không thể không lắc đầu nói: “Một phế vật đã khiến ngươi tức giận như vậy? Nương nói cho ngươi biết, đối phó với nàng, thật sự rất đơn giản, ngươi chỉ cần làm điều này vào ngày diễn ra Đào Hoa Yến......”
Hầu gia phu nhân càng nói càng nhỏ giọng, vài câu cuối cùng, hoàn toàn dán ở trên lỗ tai của Bạch Nhược Kỳ.
Càng lắng nghe, ánh mắt Bạch Nhược Kỳ càng sáng dần lên.
“Nương, vẫn là ngươi có biện pháp! Hừ, tiểu tiện nhân kia dám đoạt đan dược với ta, còn dám dụ dỗ Thái Tử điện hạ, lần này chắc chắn phải khiến nàng thân bại danh liệt, trở thành trò cười của toàn bộ Nam Việt Quốc! Chờ đó cho ta!”
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Rất nhanh, ngày diễn ra Đào Hoa Yến đã đến.
Một ngày này, thời tiết rất đẹp.
Hoàng Nguyệt Ly dậy rất sớm, hiếm khi dành thời giận cẩn thận trang điểm một phen.
Trong cung phái người đưa một chiếc xe ngựa tới, nàng mang theo Thải Vi lên xe, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn lên, đã nghe một tiếng cười lạnh truyền tới.