Hoàng Nguyệt Ly mới vừa đi, Bạch Lưu Cảnh xoay người, “bốp” một tiếng, bạt tai Bạch Nhược Kỳ một cái.
“Cha! Ngươi......”
Bạch Nhược Kỳ bụm mặt, nửa ngày không thể phản ứng.
Nàng chính là đích nữ mà Bạch Lưu Cảnh sủng ái nhất, từ trước tới nay chưa từng bị phụ thân đánh qua.
Ai có thể nghĩ đến, Bạch Lưu Cảnh sẽ giận chó đánh mèo đến trên người nàng, hơn nữa cũng không thèm giải thích, lập tức tát nàng một cái.
Bạch Lưu Cảnh bị Hoàng Nguyệt Ly khơi mào lửa giận, nhưng không có chỗ để phát tiết, quay đầu lại nhìn thấy nữ nhi đầu heo, liền đánh tới trong cơn bực tức.
Ngày xưa nhìn nàng, hắn càng nhìn càng cảm thấy thấy thích, hiện tại, lại khiến hắn chán ghét!
“Đều là vì ngươi! Nếu ngươi không nói với Nghiên Nhi, nha đầu chết tiệt kia sao có thể biết được sự tình chìa khóa? Hiện tại nàng trở nên lợi hại như vậy, hơn phân nửa là đã tìm được di vật của đại ca!”
Ngay cả trong mơ, Bạch Lưu Cảnh cũng mơ thấy mình đã đạt được di vật của huynh trưởng, bởi vì đã nhiều năm nay, hắn vẫn đang mắc kẹt tại Ngự Huyền Cảnh tầng thứ 9. Nếu có thể tìm được Tấn Linh Đan (晋灵丹) ở trong di vật, nói không chừng sẽ có thể đột phá Bình Cảnh và đạt tới Linh Huyền Cảnh!
Với sự thăng tiến đó, hắn sẽ trở thành một trong những cao thủ Nam Việt Quốc, không cần phải trải qua những ngày tháng như bây giờ, nơm nớp lo sợ, sợ sẽ chọc giận đến hoàng đế.
Không nghĩ tới, lại bị miệng của Bạch Nhược Kỳ rò rỉ ra, làm hỏng đại sự của hắn!
Càng không cần nói đến, còn bị Hoàng Nguyệt Ly tìm được cơ hội, đòi lại nhiều tiền tài như vậy! Quả thực là tổn thất quá nặng!
Nếu không phải Bạch Nhược Kỳ đều luôn không cam chịu với Hoàng Nguyệt Ly, hắn sao sẽ bị tiểu nha đầu kia lừa bịp tống tiền?
Bạch Nhược Kỳ quỳ sát đất khóc rống nói: “Cha, sự tình thật sự không liên quan đến nữ nhi a, là do Tứ muội tự mình nói bừa, nàng ấy khẳng định là đã nghe lén khi ta và nương nói chuyện! Đều là nàng ấy sai!”
Bạch Nhược Kỳ chống chế, lửa giận trong lòng lại càng cháy dữ dội hơn!
Đều do tiểu tiện nhân Hoàng Lguyệt Ly!
Rõ ràng là một phế vật, lại vẫn có thể khiến nàng thảm hại như vậy! Còn nằm mơ muốn trở thành thái tử phi!
Hoàng Nguyệt Ly nếu như dừng lại ở trong tay nàng, nàng tuyệt đối sẽ khiến cho tiểu tiện nhân kia sống không bằng chết!
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Tại cửa Hầu phủ.
Bạch Nhược Nghiên đang giằng co với Liễu ma ma, là tâm phúc bên người phu nhân Hầu gia.
“Ngươi tránh ra cho ta! Ta muốn gặp cha! Ta không tin, sao cha có thể đuổi ta ra khỏi Hầu phủ? Chuyện này không có khả năng! Nhất định là có người đang cố gây khó dễ, ngươi tránh ra, ta muốn gặp cha, ta muốn giải thích rõ ràng!”
Liễu ma ma ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tứ tiểu thư, Hầu gia đã nói, không muốn gặp lại các ngươi, ngươi vẫn nên nghe Hầu gia, hãy ngoan ngoãn đi tới thôn trang, đừng khiến Hầu phủ mất mặt thêm!”
“Không có khả năng! Sao cha lại không muốn gặp ta? Ta đây muốn gặp Nhị tỷ! Nhị tỷ, nàng ấy nhất định sẽ cầu tình giúp ta!”
Thời điểm Hoàng Nguyệt Ly vừa ra tới cửa, đúng lúc nhìn thấy một màn hai bên đang lôi lôi kéo kéo, không khỏi bật cười một tiếng.
Bạch Nhược Nghiên sửng sốt, nhưng cũng phải nhìn một hồi lâu, mới nhận ra người đang tới.
Ngay sau đó, nàng ta đã vọt lại trong cơn giận dữ, giơ tay lên hướng trên mặt Hoàng Nguyệt Ly!
“Tiểu tiện nhân, đều tại ngươi! Ngươi rốt cuộc đã dùng yêu pháp gì, hại ta thành như vậy? Hiện tại ngươi đắc ý rồi chứ? Ta sẽ đánh chết ngươi!”
Hoàng Nguyệt Ly nhẹ nhàng di chuyển thân mình, dưới chân vợt lên một hòn đá nhỏ, vừa lúc đá tới dưới chân Bạch Nhược Nghiên.
Bạch Nhược Nghiên dẫm một chân lên, mất đi cân bằng, ăn 'bốp' một cái, nặng nề ngã quỵ ở trên mặt đất.
Lại còn là đối mặt xuống đất, mạnh mẽ rơi ngã giống như chó ăn phân! (狗吃屎: chó ăn phân)
Hoàng Nguyệt Ly khẽ cười nói: “Ài, Tứ muội muội, ta biết trong lòng ngươi vô cùng cảm kích ta, nhưng cũng không cần phải hành lễ lớn như vậy! Quả là quá khách khí, tỷ tỷ như ta cũng có hơi ngượng ngùng!”