Edit: Emily Ton.
Hoàng Nguyệt Ly đảo qua gương mặt tươi cười dào dạt đắc ý của Bạch Nhược Kỳ, cười lạnh trong lòng.
Dù sao, cho dù là dược gì, đều có kết quả giống nhau.
Chỉ với kế hoạch nhỏ bé này của Bạch Nhược Kỳ, muốn xem nàng giống như ngốc tử để chơi hay sao? Vậy đừng trách nàng ăn miếng trả miếng!
Ngay một khắc khi ngón tay Bạch Nhược Kỳ đụng tới chén rượu, Hoàng Nguyệt Ly giống như vô tình nhìn thoáng qua về bên phải phía sau nàng ta, bỗng nhiên lộ ra thần sắc khiếp sợ, kinh hô: “Di? Đây không phải...... Thái Tử điện hạ hay sao??”
Tay Bạch Nhược Kỳ run lên, thiếu chút nữa đã làm rơi ly rượu trên bàn.
Thái Tử điện hạ??
Thái Tử điện hạ vì sao lúc này sẽ qua đây?
Nếu Thái tử đang ở chỗ này, vậy nàng ta không thể làm trò trước mặt hắn, hạ dược tiểu tiện nhân này được! Néu không, vạn nhất bị Thái tử có thực lực cao cường nhìn thấu, hình tượng ngày thường nàng ta luôn giả vờ là tiểu thư khuê các, có thể hoàn toàn không thể nào giữ nổi!
Bạch Nhược Kỳ kinh hoảng thất thố quay đầu nhìn lại, ngay sau đó sửng sốt.
Không có ai?
Trong rừng hoa đào, chỉ có gió thổi khiến cánh hoa uốn lượn đầy đất, nào có Thái Tử điện hạ gì đâu?
Nàng ta ý thức được mình đã bị chơi, tức muốn hộc máu quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly, “Ngươi...... ngươi dám chơi ta?”
Hoàng Nguyệt Ly đã thừa dịp nháy mắt nàng ta quay đầu lại, đổi vị trí của hai chén rượu.
Lúc này, nàng trợn tròn đôi mắt, biểu tình trên mặt còn vô tội hơn cả nai con.
“A...... là ta đã nhìn lầm, ta không phải cố ý, vừa rồi có hình bóng người nào đó thật sự rất giống Thái Tử điện hạ...... Nhị tỷ, ngươi vì sao đột nhiên lại hung dữ như vậy? Không phải đã nói, muốn hoà giải với ta hay sao?”
Bạch Nhược Kỳ vốn dĩ tức giận sẽ bùng nổ ngay lập tức, nhưng vừa nghe lời này, cố gắng ép xuống nuốt lửa giận trở về, thiếu chút nữa nội thương.
Đúng, không sai, nàng đang lừa gạt nha đầu chết tiệt kia uống rượu, hiện tại không chỉ không thể xé rách mặt nàng ấy, còn phải nịnh nàng ấy!
Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ loạn việc lớn, nàng...... nhẫn!
Bạch Nhược Kỳ hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Ngươi vừa rồi đã nhìn lầm rồi, ta đâu có hung dữ? Nhị tỷ đang muốn thành tâm thành ý hoà giải với ngươi. Tới, Tam muội, chúng ta hãy uống chén rượu này!”
Trong khi nói, nàng ta tự mình bưng lên một chén rượu trong đó, đưa tới trước mặt Hoàng Nguyệt Ly.
Hoàng Nguyệt Ly hơi mỉm cười, tiếp nhận chén rượu.
“Nếu Nhị tỷ ngươi đã nói như vậy, ta nếu còn ra vẻ, chính là ta không đúng! Mặc dù...... trước kia Nhị tỷ ngươi thường xuyên lấy roi quất ta, đoạt đồ của ta, ở bên ngoài thường hất bát nước bẩn lên ta, nhưng, chúng ta là đường tỷ muội, ta cũng chỉ có thể không so đo.”
Bạch Nhược Kỳ đều tái cả mặt.
Nếu không so đo, vì sao còn nói ra những sự tình trước kia trước mặt nhiều người như vậy?
Mỹ nhân băng Bạch Nhược Kỳ không ngờ từng lấy roi quất trên người đường muội mình, còn đoạt đồ của nàng?
Cho dù đó là thật hay giả, nghe được những lời bát quái như vậy, rất nhiều người đều dựng lỗ tai lên, châu đầu ghé tai bắt đầu nghị luận.
Bạch Nhược Kỳ hận không thể bịt kín miệng của Hoàng Nguyệt Ly!
May thay, đáng ăn mừng chính là, nha đầu chết tiệt không lựa lời kia cuối cùng vẫn đã bưng chén rượu lên, đưa đến bên miệng.
Ngay trong nháy mắt rượu đã dính lên môi, động tác của Hoàng Nguyệt Ly bỗng nhiên dừng lại, di chuyển chén rượu.
Bạch Nhược Kỳ gấp đến độ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Ngươi...... ngươi vì sao không uống?”
Chẳng lẽ, nàng đã bị này nha đầu chết tiệt kia nhìn ra sơ hở gì rồi?
Không có khả năng, một phế vật giống nàng ấy như vậy, chẳng lẽ có thể nhìn thấu thủ pháp của nàng hay sao?
Hoàng Nguyệt Ly dường như không nhìn thấy thần sắc nôn nóng của nàng ta, vô tội nói: “Nhị tỷ, ta bỗng nhiên nhớ tới, chúng ta không phải muốn cụng chén sao? Vừa rồi quên chạm cốc!”
“Nga, đúng, cụng chén, cụng chén......” Bạch Nhược Kỳ nhẹ nhàng thở ra, cười gượng nói: “Không sai, xem trí nhớ của ta này!”