Vừa rồi chính nàng đã mua hai cái bánh bao nhân thịt ở ven đường cho bữa sáng, bẻ một chút nhân thịt, ý đồ cho nó ăn, kết quả là vật nhỏ này nhìn nàng chán ghét, xiêu xiêu vẹo vẹo bay qua một bên.
“Chi chi chi chi chi!!!”
Tiểu phượng hoàng phẫn nộ vỗ cánh.
Những thứ bẩn thỉu ấy là gì a? Nó chính là thượng cổ thần thú tôn vinh cao quý, như thế nào có thể ăn cái gì đó được làm từ dầu cống không rõ hay là thịt từ xác chết ngẫu nhiên?
Ngày hôm qua nó đã phun ra lửa, đã cạn kiệt một chút năng lượng, nàng đã đồng ý cho nó ăn thịt, như thế nào lại lật lọng đây!
Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày: “Bánh bao thịt chẳng lẽ không có thịt sao? Còn tuổi nhỏ, kén ăn như vậy, sẽ làm chậm sự tăng trưởng. Ngươi nói, bánh bao thịt chướng mắt, vậy ngươi muốn ăn cái gì?”
Tiểu phượng hoàng hãnh diện ngẩng cao đầu: “Chi chi!”
'Chỉ cần vài ma thú cấp 5 hầm súp với thảo dược linh quả cấp 7, không được keo kiệt với nước tương khi hầm chúng!'
Bàn tay Hoàng Nguyệt Ly nắm cổ nó lên, cười lạnh nói: “Ma thú cấp 5, thảo dược cấp 7, mong muốn của ngươi thật là xa hoa a? Ta nghĩ rằng tốt hơn hết là đêm nay liền đem ngươi biến thành gà hầm hạt dẻ đi, như vậy sau này cũng không cần phải lãng phí đồ ăn!”
“Chi ——!!”
Những chiếc lông trên người tiểu phượng hoàng đều dựng đứng.
Dựa vào, nữ nhân này thật là đáng sợ! Nàng...... nàng làm sao dám đối đãi với một tộc phượng hoàng tôn quý như vậy?? Ngay cả nắm nó cũng giống như đang nắm gà con, còn...... còn nghĩ làm thế nào để ăn nó??
Hoàng Nguyệt Ly nói: “Như thế nào? Tỷ tỷ ngay cả đồ ăn cũng mua không nổi, ngươi còn trông cậy vào ăn thị ma thú? Trước kiếm lời rồi nói sau. Bằng không sẽ đem ngươi bán đổi tiền!”
Nói tới đây, nàng dừng một chút, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên. Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm tiểu phượng hoàng.
Tiểu phượng hoàng đáng thương lập tức rùng mình.
Ánh mắt tà ác này hắn quá quen thuộc, nữ ma đầu một khi lộ ra biểu tình như vậy, chính là muốn chơi xấu a? Nàng nàng nàng...... muốn làm gì?
“Ha ha, hôm nay là ngày đầu tiên ra cửa đi làm ăn buôn bán, nhất định phải nói lời may mắn, ta thấy lông của ngươi một thân ánh vàng rực rỡ, trông khá giống lễ hội, về sau...... gọi ngươi là Vượng Tài đi!”
“Chi chi chi chi chi chi——!!!!!”
'Cái gì? Ngươi gọi tiểu gia là gì? Tiểu gia đã có tên!! Ta không muốn được gọi là Vượng Tài đâu?? Đó là tên của một con chó!'
Đáng tiếc, nó chỉ là một quả bóng nho nhỏ, kháng nghị thế nào cũng đều không có hiệu quả, Hoàng Nguyệt Ly còn cười tủm tỉm nói: “Gọi tên Vượng Tài sáu lần, sáu sáu đại thuận*, sáu là con số tốt a, quả nhiên may mắn. Tiếp tục lặp đi lặp lại, mang lại sự thịnh vượng lớn hơn cho tỷ tỷ.”
*Số 6: 六 Phiên âm là liu (lục), đồng âm với từ “lưu” (dòng chảy), ám chỉ không bị ngăn trở, một mạch không ngừng tấn tới. Vì vậy người ta tin rằng số 6 là một điềm tốt.
Tiểu phượng hoàng tức giận đến nỗi lông trên ót đều dựng đứng lên, quyết tâm không nói nữa.
“Làm sao vậy? Không gọi nữa? Chẳng lẽ thật sự là kém phát triển?”
Hoàng Nguyệt Ly cảm thấy tiếc hận lắc lắc đầu, đặt nó trở lại vào trong tay áo, sải bước đi nhanh về phía Thiên Trân Các.
.........Edit & Dịch: Emily Ton........
Thiên Trân Các.
Phòng cho khách quý, Tôn chưởng quầy đang tiếp đãi một vị khách nhân tôn quý.
“Nghiêm đại sư, ngài đại giá quang lâm Thiên Trân Các chúng ta, thật sự khiến cho bổn tiệm tươi sáng hẳn lên! Mau mời ngồi, thỉnh uống trà!”
Một lão nhân có khuôn mặt đầy kiêu ngạo, không chút khách khí ngồi xuống ở vị trí thượng vị, thậm chí đôi mắt cũng không thèm liếc Tôn chưởng quầy một cái.
Nhưng Tôn chưởng quầy lại không có một chút tức giận, tự mình rót trà cho hắn, lấy lòng nói: “Nghiêm đại sư, xin hỏi ngài lại đây, là muốn mua vật liệu gì? Hay là......”
Nghiêm đại sư lúc này mới nói: “Lão phu lần này lại đây, là có một kiện huyền khí, muốn bán trên hội đấu giá.”
Quả nhiên!
Trên mặt Tôn chưởng quầy lộ ra thần sắc vui mừng như điên!