Tà Đế Cuồng Phi

Chương 53: Chương 53: Tốt, Có Tiền Đồ!




Giờ khắc này, ở trong mắt bọn thị vệ, Hoàng Nguyệt Ly đã sớm không còn là tiểu nữ hài tử mồ côi điềm đạm đáng yêu, mà chính là nữ ma đầu khủng bố nhất, tàn nhẫn nhất!

Cao thủ Khí Huyền Cảnh tầng thứ 7? Binh lính thiết huyết từng rèn luyện qua trên chiến trường, ở trước mặt nàng, hoàn toàn không đủ để xem.

Mặc dù nàng thật sự dường như không có huyền lực, nhưng thu thập bọn họ, căn bản chỉ là đơn giản nâng tay mà thôi!

Đây thật sự là phế vật tam tiểu thư yếu đuối vô năng, nhát gan như chuột hay sao??

Hoàng Nguyệt Ly cười khanh khách quét mắt nhìn bốn phía, người bị nàng nhìn đến, cả người đều rùng mình, tiếng rên rỉ lập tức hạ thấp xuống.

Hoàng Nguyệt Ly cười nói: “Thực ra, ta cũng biết, các ngươi chỉ là thuộc hạ, đơn giản là nghe lệnh hành sự, nhị thúc ta sai các ngươi đến đây bắt người, các ngươi cũng không dám không tuân theo, điều này thật sự không thể trách các ngươi.”

Mọi người đều mở to hai mắt mà nhìn, không thể tin được, vừa rồi tam tiểu thư còn hung tàn như vậy, đột nhiên lại thay đổi thái độ trở nên hiểu chuyện như thế.

Hoàng Nguyệt Ly tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Tất cả mọi người ở đây đều không có tự do*, ta cũng không phải là người không có nhân tình**. Vì vậy, ta sẽ cùng đi với các ngươi tới Hầu phủ một chuyến!”

*Thân bất do kỷ (身不由己): không có tự do; không thể luôn làm theo ý mình. (you can't always do as you like; one has to compromise in this world).

**Bất cận nhân tình (不近人情): không hợp lý; không theo lẽ thường tình của con người (not amenable to reason; unreasonable) {Edit & Dịch: Emily Ton}

Tất cả mọi người đều không thể tin vào lỗ tai của mình.

Thống lĩnh thị vệ mặt đầy nước mắt, cảm động nói: “Tam...... Tam tiểu thư, ngài thật là...... thật sự là quá tốt, là đại nhân có đại lượng*, không hổ là nữ nhi lão Hầu gia. Thuộc hạ...... Thuộc hạ vừa rồi mạo phạm ngài như vậy, thật là tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần!”

*Đại nhân có đại lượng (大人有大量): ý nói là người có trái tim rộng lượng; tư tưởng rộng rãi; người vĩ đại có trái tim tuyệt vời. (Great man is broad-minded; a great person possesses a great heart)

Đang nói, hắn bắt đầu tự tát mình vài cái.

Hắn vừa rồi còn đang lo lắng, hôm nay phải giải thích như thế nào với Hầu gia.

Nếu như nói theo đúng sự thật, cả một đội thị vệ bọn họ đều bị tam tiểu thư thu thập, mất mặt xấu hổ không nói, mà có nói ra thì căn bản cũng sẽ không ai tin!

Hơn nữa, Hầu gia từ trước tới nay đối với thuộc hạ đều rất khắc nghiệt, nếu chút việc nhỏ này đều làm không xong, trở về thật sự sẽ rất thảm!

Ai biết, tam tiểu thư đột nhiên không so đo hiềm khích trước đây, còn suy xét cho bọn họ, biết rõ Hầu gia không có lòng tốt, còn nguyện ý theo chân bọn họ trở về...... đây là dạng ý thức gì? Quả thực là tuyệt vời như một vị thánh mẫu!

Tiểu phượng hoàng tránh ở trên vai Hoàng Nguyệt Ly khinh thường kêu lên hai tiếng chi chi, vỗ vỗ cánh.

Ài, thật sự là lo lắng cho chỉ số thông minh của những người này, làm sao mà nữ ma đầu sẽ có lòng tốt như vậy? Mặt trời sẽ mọc từ phía tây đi!

Quả nhiên, Hoàng Nguyệt Ly ngay sau đó liền nói: “Nhưng, các ngươi đã làm ô nhiễm hư cảnh nơi này của ta, dọa cả nha hoàn ta, còn dẫm hỏng một cái cơ quan ta đã bố trí, tổn thất này...... cần phải bồi thường!”

Thống lĩnh thị vệ sửng sốt, ngay sau đó nói: “Vâng vâng vâng, tất nhiên, tất nhiên! Tam tiểu thư là đại nhân có lòng đại lượng, thuộc hạ vô cùng cảm kích, bồi thường tổn thất là điều nên làm......”

Chi chi!

Lại một nạn nhân xui xẻo khác được sinh ra......

Tiểu phượng hoàng cào cào lỗ tai, không đành lòng nhìn xuống, chôn đầu ở bên dưới cánh.

Hoàng Nguyệt Ly phá lệ hiền lành cười nói: “Thống lĩnh đại nhân thật là minh bạch lý lẽ! Tốt, có tiền đồ! Bổn tiểu thư chỉ thích nói chuyện cùng người hiểu chuyện như ngươi! Một khi đã như vậy, giảm giá 20% cho các ngươi, mỗi người 400 lượng, giao tiền, ta sẽ đi cùng các ngươi!”

“...... Cái gì? Bao nhiêu?”

“Bốn trăm lượng bạc, không đắt đi?”

“Không...... đắt......” Mới là lạ!

Thống lĩnh thị vệ trợn trắng mắt, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Một số thị vệ đang bị gai như đinh đóng vào chân, có mấy người hai chân trực tiếp cứng lại, bất tỉnh nhân sự.

Thống lĩnh run rẩy nói: “Tam tam tam...... Tam tiểu thư, có phải ngài đã lầm ở đâu hay không?”

Hoàng Nguyệt Ly chớp chớp mắt, nói: “Lầm? Ngươi đang nói, đầu óc ta đơn giản, ngay cả tiền cũng tính không nổi hay sao?”

“Không không...... không phải, tam tiểu thư, thuộc hạ không phải ý này. Mà là...... điều này điều này, 400 lượng cũng...... quá nhiều đi? Còn mỗi người 400, chẳng phải tổng cộng là bốn ngàn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.