Đi vào trong căn phòng cách vách, đập thẳng vào mặt nàng là lãnh khí vô cùng áp bức người, không khí trong phòng nháy mặt ngưng kết lại. Liễu Thần Phong ngẩng đầu, nhìn bộ mặt lạnh lùng của hắc y nam tử đang nhìn mình chằm chằm. Liễu Thần Phong nhìn quanh phòng một lần, trong này chỉ có hai người, Thiên Diệp cùng Thượng Quan Lãnh Vũ.
Liễu Thần Phong lần này vô cùng phối hợp, dựa vào thân phận tùy thị của mình không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở một bên. Nàng cảm nhận được một đạo tầm mắt lãnh khốc lạnh thấu xương dừng trên người mình một lát rồi rời đi, lúc này nàng mới âm trầm thở phào một hơi.
“Thiếu chủ!” Tư Đồ Lôi cùng Tư Đồ Vân từ bên ngoài đi vào, kính cẩn hành lễ. Sau dó Tư Đồ Vân trình một vật vẫn cầm ở trong tay mình đặt ở trên mặt bàn, “Không ngoài dự tính của thiếu chủ, những người đó chính là người phủ Tả Tướng!” Tư Đồ Vân trầm giọng bẩm báo, “Bọn họ muốn tìm Mặc Liên đến phát điên, gần như bất chấp tất cả rồi!”
“Tiễn Hào Duy nhìn bên ngoài vào giống như đã đến cực hạn, rất cần Mặc Liên…” Thiên Diệp vững vàng mở miệng, “Chính là ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy.” Thiên Diệp dứt lời liền nhíu chặt hai hàng chân mày, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ngồi vị trí chủ vị.
Liễu Thần Phong nhướng mày, tâm có chút trầm xuống, nhìn cái Tráp Tư Đồ Lôi mang vào kia, lại thấy hắn đối chính mình nhìn qua, đoán chắc đồ này có liên quan đến mình.
Liễu Thần Phong không nói hai lời, trực tiếp đi ra phía trước, cầm cái tráp lên nhìn. Bên trong cái tráp, lại là một đạo mũi tên đen.
Nàng còn nhớ Tư Đồ Lôi từng nói lúc trước, mũi tên đen này thuộc sở hữu của một đội hắc vũ vệ, chỉ có hoàng tộc Đông Việt quốc mới được dùng, bất quá hắc vũ vệ là được chia đều cho các hoàng tử….
Nói cách khác, kẻ ra tay với nàng lần đó là một trong ba hoàng tử của Đông Việt. Nàng đoán không sai!
Nhìn đầu mũi tên lần nữa, nàng nhớ rõ ràng, Linh Trí đạo nhân kia từng cho nàng nhìn mũi tên được lấy ra từ bả vai mình, đó là một mũi tên đặc biệt.
Không đúng! Liễu Thần Phong nguy hiểm nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên một đạo sắc bén lạnh lẽo, đột nhiên nàng đưa mũi tên đến trước ánh nến nhìn rõ, tầm mắt liền bị kiềm hãm, trong người nàng như có bạo lực kích động. Đây chính là một mũi tên đã đâm vào người nàng hôm đó.
“Ngươi từng gặp qua lỗ mũi trâu đạo sĩ kia?” Liễu Thần Phong đột nhiên trừng mắt nhìn nam nhân đối diện mình, giọng nói của nàng lạnh lẽo vô cùng.
Lão đạo sĩ lỗ mũi trâu?
Hắc y nam nhân ngẩng đầu, khuôn mặt uy nghiêm yêu nghiệt kia lóe ra một cỗ khí tức iu hiếp rõ ràng, “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì Linh Trí muốn bảo hộ ngươi.” Nam nhân nói một câu mặc danh kì diệu như vậy, ánh mắt hắn nhìn Liễu Thần Phong không rời, rồi đứng dậy đi từng bước một đến trước mặt Liễu Thần Phong.
Thân mình Liễu Thần Phong cứng đờ, nắm chặt nắm tay mình, nàng đang cực lực áp chết xúc động muốn bạo hành của mình xuống, “Ta hẳn là phải cảm tạ hắn?”
Liễu Thần Phong mở miệng đầy châm chọc, sau đó nàng âm thầm bổ sung trong lòng mình___Cảm tạ hắn đã ban tặng cho ta tình cảnh hôm nay! Làm thịt bò nằm trên thớt, để mặc người chém giết!
Mắt thấy nam nhân nguy hiểm tới gần, Liễu Thần Phong liên tục lui bước về phía sau, đề phòng cùng nhìn hắn chằm chằm. Bất quá đối phương chỉ đến trước mặt Liễu Thần Phong rồi dừng lại. Hai người cứ đứng đối diện nhau rằng co qua lại, một đen một trắng, hai bên hoàn toàn đối lập nhau. Trong phút chốc, không khí trong phòng trở nên khẩn trương cực độ, mọi người trong phòng đều âm thầm cúi mắt xuống, tận lực thu liễm hơi thở của mình để tránh bị người phát giác ra sự tồn tại.
“Nhớ kỹ thân phận của mình!” Bạc môi lạnh lẽo hé ra rồi hợp lại, giống như độc xà phun độc vậy, “Thời gian ba tháng!” Hắc y nam tử cầm bồ đề tử trong tay đưa đến trước mặt Liễu Thần Phong, “Nếu ngươi dám đổi ý, bản thiếu chủ không ngại bóp nát nó!” Tầm mắt nam nhân không ngừng ép sát Liễu Thần Phong, bắt nàng phải đưa ra một câu trả lời hợp ý hắn.
Liễu Thần Phong mân khởi cánh môi, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó lại bình tĩnh mở ra, “Ba tháng, nói là làm!” Trong lòng nàng đã nghẹn uất một cỗ tức giận, nhưng không cách nào phát tiết ra. Nhưng nam nhân hiển nhiên chưa vừa lòng với đáp án của nàng, Liễu Thần Phong nhìn hắn, chần chờ một lát, cuối cùng chịu đựng đau đớn không hiểu trong lòng tiếp tục nói , “Tùy thị.”
Nam nhân bước qua người Liễu Thần Phong đi ra ngoài, mới đi được vài bước lại dừng lại, hắn không có nói gì nhưng hơi thở âm ngoan tỏa ra trực tiếp bao vây ngươi Liễu Thần Phong.
Liễu Thần Phong gắt gao năm chặt đầu ngón tay rồi chậm rãi thả lỏng buông ra, lại năm vào, lại buông ra, lặp lại vài lần như thế, Liễu Thần Phong cuối cùng thỏa hiệp xoay người đuổi theo hắc y nam nhân, đứng ở phía sau hắn chậm rãi tiến về phía trước. Hắc y nam nhân thấy vậy mới đi ra ngoài.
Nam nhân âm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình này, cứ từng bước một cưỡng ép Liễu Thần Phong, ép nàng từng chút một cúi đầu với hắn, hắn muốn dùng sự tàn khốc của mình để đả bại thủ đoạn của nàng?
Nhưng hắn sẽ được như ý sao? Tuyệt đối nằm mơ. Liễu Thần Phong nhìn nam nhân một thân hắc y phía trước, ánh mắt lộ ra một cỗ tà nịnh độc ác, có phẫn nộ nhưng cũng có nhẫn nại. Nàng chính là nở một nụ cười tùy ý, thật chờ mong tương lai phát sinh sự tình gì nha!