Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê

Chương 53: Chương 53: Mê Hoặc




Tiễn Tiệp Hương bình tĩnh nhìn phía trước, đến khi ánh mắt đụng phải bóng dáng Kim Kì khóe môi không nhịn được gợi lên một cái độ cong, đáy mắt lạnh băng làm người ta nhìn vào mà líu lưỡi. Tiễn Tiệp Hương một thân váy dài lục sắc, bên trên thêu những đóa hoa màu lam, làn váy khéo léo điểm những hoa văn lượn sóng vô cùng mềm mại, linh động tinh thuần giống như một tinh linh trong rừng rậm.

Nàng ngồi xuống một cạnh của vũ đài, điều chỉnh dây đàn trên kỉ án, sau đó nở một nụ cười tràn đầy thiện ý với Sở Mộng Hà.

Bước chân Sở Mộng Hà mềm mại tựa cánh sen đi đến trước cái bàn đã được chuẩn bí sẵn, xếp hàng thật chỉnh tề những bút vẽ trên đó, xong xuôi tất cả mới đi đến chính giữa vũ đài, nàng ta bày ra một tư thế vô cùng duy mỹ, cánh tay bắt đầu linh động như rắn phi vũ.

“Đinh…” Âm thanh thanh thúy từ cổ họng Sở Mộng Hà đột nhiên phát ra, không có ca từ, nhưng lại còn hơn cả ca từ. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngừng thở vì bị âm thanh này mê hoặc.

Liễu Thần Phong nheo mắt nhìn nữ tử tựa như nụ hoa đang nở kiều diễm chuyển động trên vũ đài, nàng múa chậm rãi theo làn gió, thân hình xinh đẹp, từng cái giơ tay nhấc trân đều kiều mị vô song, lại đưa mắt quan sát bốn phía, Liễu Thần Phong phát hiện những người ngồi quanh mình, vô luận là nam nữ già trẻ đều bị mê hoặc trong nháy mắt. Đuôi lông mày vừa động, nàng âm thầm nhìn về phía Kim Bồi, ở vị trí của Liễu Thần Phong có thể nhìn thấy Kim Bồi khẩn trương đến mức cả người đổ mồ hôi.

Nàng cười như không cười nghĩ, mỗi lần Sở Mộng Hà xuất hiện hơi thở của Kim Bồi đều hỗn loạn, rõ ràng thân thể của hắn cực lực khao khát, nhưng là khối thân thể khổng lồ kia cứ cố gắng ra vẻ thờ ơ… Đối mặt với vưu vật như Sở Mộng Hà, một người háo sắc như hắn thế mà bỏ mặc, không phải điều này rất khác thường sao?

Đinh Đang….

Bỗng nhiên, cầm huyền dao động, mười ngón tay của Tiễn Tiệp Hương gảy từng dây đàn, nàng ta dùng một loại tiết tấu có chút quỷ dị phối hợp với điệu múa của Sở Mộng Hà, vậy mà tiếng đàn ấy vừa vặn dung hợp đúng mức.

Sở Mộng Hà xoay tròn tại chỗ nửa vòng, vung một dải lụa trong ông tay áo ra ngoài, hình thành một cái độ cong hoàn mỹ trên không trung, vòng eo uốn éo, hơi hơi nghiêng đầu, trong khoảnh khắc này lại nhìn đến một phương hướng khác. Theo âm nhạc vang lên, Sở Mộng Hà đột nhiên xoay người, làn váy dài đột nhiên bung ra, không thể nghi ngờ lộ ra vòng eo nhỏ nhắn cùng một cặp chân dài trắng nõn.

“Tê…” Mọi người đều nhìn tháy rõ ràng, Sở Mộng Hà dĩ nhiên lớn mật như thế! Những động tác lơ đãng này nhưng lại làm cho người xem miên man bất định. Nhìn thân thể nàng ta nửa kín nửa hở, trong lòng ai đều nổi lên lòng tham không rõ, thật muốn nhìn lên một chút…

Một bài múa cứ như thế bị động tác của Sở Mộng Hà làm biến đổi, hơn nữa nó kết hợp với khí chất có một không hai của nàng ta, thế nhưng toát ra một phen ý nhị, ngay cả nữ tử nhìn thấy đều ngứa ngáy khó chịu, càng không cần nói đến nam nhân ở đây có bao nhiêu động tình?

Cánh tay hữu lực của Sở Mộng Hà cầm lên một cây bút vẽ, nàng đưa lưng về tấm Tuyên thành trên đài, thân thể đột nhiên ngửa ra sau, hai tay dùng lực, ngòi bút ở trên giấy tuyên thành không ngừng trổ hoa. Động tác vừa làm liền lộ ra vòng eo trơn bóng, ánh mắt dâm uế sáng ngời của nhóm sắc lang bên dưới không ngừng chiếu vào.

Liễu Thần Phong nhìn kim bồi, chậc chậc, dục hỏa đã muốn thiêu đốt mà phải liều mạng nhẫn nhịn, quả thực khổ sở nha! Trái lại Kim Kì , ngón tay cầm ly rượu đã sớm trắng bệch, ánh mắt của hắn không ngừng biến hóa, trong mắt có đau đớn, có mê luyến, có tức giận, càng có nhiều hơn là dục vọng.

Liễu Thần Phong kéo cằm, ngón tay ở trên mặt xoa xoa, đột nhiên có trậng gió thổi qua làm thân mình nàng run lên không rõ, trong giây lát quay mặt nhìn lại, ở đầu ngọn gió vừa nãy làm một màn tơ lụa đen bay lên, thanh y nữ tử đứng bên cạnh vậy mà nhìn lại phía này, ánh mắt lạnh lùng, một loại địch ý không rõ đột nhiên đối diện với Liễu Thần Phong.

Không có ý tứ! Liễu Thần Phong âm thầm xem thường, tiếp tục quan sát phản ứng của mọi người xung quanh, thanh âm lôi luốn, cảnh tượng ngoạn mục, làm cho người ta trầm mê tựa như trúng phải mê hồn hương, thần trí cùng hành vi bắt đầu không chịu khống chế.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng rên rỉ nhỏ vụn, không biết là của nam hay nữ. Càng về sau càng có nhiều người tự mình an ủi chính mình. Thần sắc si mê, ánh mắt vô thần, khóe môi chảy ra bọt nước…

Trong khoảng thời gian ngắn, khúc nhạc vui mừng ban đầu nháy mắt trở nên lả lướt câu nhân! Phóng ánh mắt nhìn lại, cũng chỉ có mấy người đi theo Dực vương là còn giữ được chính mình không bị quấy nhiễu.

Liễu Thần Phong nhìn Sở Mộng Hà đang múa bút trên đài, khóe môi gợi lên một độ cong quỷ dị, nữ nhân này cũng không phải người ngu xuẩn không có đầu óc, tối thiểu loại tính tình này của nàng ta, nàng thích!

Tiễn Tiệp Hương nhìn mọi người dưới đài không ngừng làm trò hề, đáy mắt vô tình, trên mặt nhưng lại mang ý cười thản nhiên, dư quang nhìn về phía Sở Mộng Hà, khóe miệng gợi lên một đạo độ cong châm chọc. Ngón út vừa động, thanh âm tiếng đàn đột nhiên thay đổi, trực tiếp phá đi mê trận của Sở Mộng Hà.

Mọi người nháy mắt tỉnh lại đều mặt đỏ tai hồng, đáy mắt đều mờ mịt nhìn khóe miệng chảy nước miếng của người ngồi cạnh mình, cảm thấy thân thể mình không khỏe, ai ai đều tỏ ra nghi hoặc, nhưng dù sao vẫn nhớ đây là đang trên yến hội nên đều cực lực che giấu cảm xúc, tiếp tục nhìn người trên đài.

Sở Mộng Hà không để ý lắm mưu kế của mình bị Tiễn Tiệp Hương phá hư, theo một âm điệu cuối cùng thẳ xuống, bút vẽ trong tay Sở Mộng Hà nháy mắt bị buông lỏng, tay áo mềm mại vung lên, cả người giống như tiên xà bay lên trên cao kết thúc trình diễn.

Ca tất, vũ lạc, tiếng đàn tức, Sở Mộng Hà vẫn giống như một đóa hoa nở rộ ở giữa vũ đài, tỏa ra hào quang vô hạn. Mọi người cứ nhìn như vậy mà hồi lâu không phục hồi lại tinh thần, giống như vẫn mê muội bên trong vũ khúc ấy.

“Thật sự là độc nhất thiên hạ!” Hoàng quý phi nhìn người trên đài gần như thoát hết xiêm y, lại nhận thấy được phản ứng của hoàng đế ngồi bên cạnh liền ra tiếng nhắc nhở, “Tranh đẹp người càng đẹp hơn, một điệu múa này giống như ở trên trời, chúng ta thực có phúc khí! Không biết mọi người ai càng có phúc khí hơn có thể ôm mỹ nhân về! Tỷ tỷ, ngươi nói xem?” Hoàng quý phi nhìn Hoàng Hậu, vẻ mặt khó lường.

Trong lòng Hoàng hậu thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, cũng không đáp lại.

Chén rượu trong tay Kim Kì đã sớm rơi xuống, ngay cả rượu trong chén văng xuống đầy y phục của mình cũng không phát hiện, vẫn như cũ si ngốc nhìn nữ tử trên đài, nhìn thấy hồng y kia làm đáy lòng hắn không ngừng liên tưởng đến cảnh xuân cùng nàng ở trong căn phòng kia.

Ánh mắt Kim Ngạn thâm thúy, hắn cũng nhìn trên đài, mặc dù có dục vọng chiếm hữu trong đó nhưng không quá rõ ràng, nhưng hai má chưa rút sắc hồng kia đã tiết lộ nội tâm mờ mịt không rõ của hắn.

“Hoàng thượng, người nhìn một cái, mỹ nhân như thế này, gả cho ai khác cũng đều đáng tiếc!” Hoàng quý phi khuôn mặt thích đáng, nhưng khóe mắt đều không nhịn được khó chịu, “Vốn nàng tới để hòa thân, không bằng hôm nay hoàng thượng làm chuyện tốt thành đôi, làm cho không khí càng thêm vui mừng, như thế nào?”

Hoàng quý phi vuốt ve bàn tay mụ mẫm của hoàng đế, cố ý khiêu khích dục vọng của hắn dâng lên từ đầu tới giờ.

Hoàng hậu nhìn động tác của hoàng quý phi ở trong mắt, linh quang chợt lóe: “Muội muội nói làm cho người ta thất vọng đau khổ, tài nữ Đông Việt quốc chúng ta cũng đâu có mất mặt? Nhạc điệu vừa vặn sánh ngang với điệu múa như thế, trí tuệ hơn người, nữ nhi Tả tướng quả thực bất phàm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.