Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 20: Chương 20




Sư phụ đã bế quan trong điện được một thời gian rồi, ta không muốn làm phiền người, cũng sẽ không làm phiền người. Nhưng ngày ngày chỉ có một mình luyện kiếm, đọc sách một mình, ăn cơm một mình, thì chán muốn chết đi được. Ta đành phải tự đi tìm thú vui cho bản thân mình. Thú vui mà ta tìm được, chính là một con mãng xà mình mẩy huyết sắc, nhãn thần hổ phách nhìn rất dị hoặc, ta không hay được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, dĩ nhiên sẽ nảy sinh nhiều hiếu kỳ, đã đem nó về, trị thương, chăm sóc nó. Chỉ không ngờ rằng, nó chẳng đơn thuần là một con huyết xà đang bị trọng thương, mà con huyết xà ấy, còn có thể hóa thân thành người. Một nam tử lạnh lùng băng lãnh, tuấn mỹ uy nghi.

Quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, tuy không ngắn, nhưng cũng chẳng phải là dài, ngày tháng trôi đi, tình cảm trong ta cứ ngày một lớn dần, hạt mầm tình ái khẽ cựa mình rồi đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái, không biết từ lúc nào, bao giờ, lí do tại sao, đã có thể trở nên sâu đậm, khắc cốt ghi tâm đến tâm can hoặc lụy. Chàng là người dịu dàng, phong thái ưu mỹ trác tuyệt, ta mơ hồ nhớ rõ từng đoạn quá khứ chắp ghép lại với nhau, cảm nhận được những điều đó cũng chỉ là mơ hồ phỏng đoán, nhưng ta nghĩ những phỏng đoán mơ hồ ấy, không tám thì cũng chín phần là thực, ngay cả cảm giác tâm tê phế liệt khi bị phản bội, hồi ức nhuốm đầy máu tươi, lại chân thực và rõ nét vô cùng.

Trên thế gian này, không gì dày vò con người ta hơn một chữ “ Tình”. Không yêu cũng khổ, mà yêu rồi cũng đau.

Ta yêu chàng, chàng không yêu ta, là bất lực. Cả hai yêu thương nhau, nhưng không thể đến được với nhau là duyên số cách biệt. Nhưng một khi cả hai đã tình nồng đượm thắm, tâm linh tương thông, tử sinh không xa rời, một ngày phát hiện ra rằng mình bị lừa dối, lại giống như bị chính người mình yêu đâm vào tim một thanh đao lún cán.

Chàng nói với ta:

“ Ơn cứu mạng này, là ta nợ cô nương.”

Phải, là chàng nợ ta, nợ ta một tấm chân tình.

Chàng nói:

“ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phục, dưới gầm trời này có thể gặp được nàng, là ta mãn nguyện rồi”

Ta lại chỉ ước, ước gì chúng ta chưa bao giờ gặp được nhau, không bao giờ gặp được nhau.

Chàng nói với ta:

“ Sau này ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, hãy nhớ rằng ta sẽ luôn nắm tay nàng, nàng cũng không được phép buông tay ta ra, luôn luôn nắm chặt”

Thệ ngôn một đời một kiếp, hóa ra chỉ như trăng dưới nước, như hoa trong gương. Mộng cảnh rực rỡ cuối cùng cũng tan biến trong trùng trùng mây mờ.

Hôm đó, ta vì chàng lao vào Cuồng Lưu Thập Điện để cướp lấy Thần Vũ Đan dược, nơi đó có ác thú trấn thủ, ta bị đánh cho tơi tả, cuối cùng vẫn là sư phụ đến cứu ta. Đánh bại mười bảy con quái thú, lại độ cho ta linh lực, tình trạng của sư phụ lúc đó vô cùng đáng lo ngại. Ấy vậy mà ngay tối hôm đó, Huyết Vương đem quân tới, bao vây tiểu viện của chúng ta là tầng tầng lớp lớp những ma binh vận khinh giáp khí thế hùng hồn.

Sư phụ bảo vệ ta, không để ta chút mảy may thương tổn, bởi thế nội thương đã trầm trọng lại càng thêm nguy kịch. Kiếm quang sáng loáng theo gió bắn tới một đòn trí mạng của Huyết Vương. Ta vội vã chạy lại đỡ lấy người, tay chân trở nên luống cuống, không biết chạm vào đâu cũng không biết phải làm gì. Chỉ không ngừng gọi “sư phụ”, như sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội để gọi nữa. Trước khi vũ hóa, người nói với ta mấy câu từ sứt mẻ giập vỡ.

- Con đừng… lo, vốn đã biết trước sớm sẽ có kết cục này…, vì vậy cũng không mấy bất ngờ. Mấy ngàn năm qua… bây giờ cũng coi như là một sự giải thoát… cuối cùng cũng được giải thoát, chỉ là ta vẫn không yên tâm về con thôi. Tử Bạch, con có thể thay ta làm một việc được không?

Cổ hộng ta nghẹn ứ, không nói lên lời, chỉ đành biết gật đầu lia lịa. Ta có nhầm không trước đây, dù ta trải qua kiếp số, thăng lên làm thượng thần, thuần phục được yêu thú Phù Suyễn, hay một việc làm to tát lớn lao gì, người cũng chưa bao giờ cười như vậy.

- Vô Ảnh Minh Châu… - bàn tay người đưa lên, ánh sáng dần dần ngưng tụ lại trong hai lòng bàn tay, ánh sáng chói lòa sắc hơn cả dao, khiến ta khó khăn lắm mới nhìn thấy được mọi thứ. Cuồng phong yêu vũ nổi lên, bầu trời mới đó có sao trăng hài hòa giờ cuồn cuộn yêu vũ, từng mây như hạ thấp, gió thổi tới như muốn cuốn tung càn quét hết thảy mọi thứ. Ta cả kinh nhìn viên ngọc được ngưng tụ từ hàng trăm hàng ngàn tia sáng, chầm chậm bay về phía ta, chìm sâu vào trong mi tâm ta.

Đó, rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.