Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 50: Chương 50




Mấy ngày sau đó vết thương lớn nhỏ trên người ta đã hồi phục gần hết, mỗi lần Huyết Vương đến, ta lại lấy dáng vẻ thờ ơ bất động ra để tiếp đón, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói.

Hôm đó hắn ôm lấy ta từ sau lưng, nhẹ nhàng phát ra những âm thanh trầm thấp không rõ là đang vui hay buồn.

- Ta biết Dạ Ảnh Minh Châu ở đâu rồi.

Ta nhắm mắt, sớm đã biết rồi cũng có ngày hôm nay.

- Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không để nàng chết.

Không để ta chết, là đang kết cục nhân từ nhất cho ta sao? Ta cảm thấy trái tim mình như đang bị ai đó vặn xoáy, thần trí trở nên mơ hồ, trong cơn mộng mị chấp chứa nỗi đau, trong nỗi đau tuyệt vọng dần dần chìm sâu vào vô thức.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, cảm thấy mắt trái của mình đau đớn và trống rỗng, ta mới hay ai đó đã móc con mắt của mình rồi đem đi.

Dạ Ảnh Minh Châu, hóa ra lại nằm trong hốc mắt trái của ta.

* * *

Ta đưa tay lên ôm mặt, qua lớp băng trắng, con mắt còn lại thấy thế giới xung quanh một màu trắng xóa nhạt nhòa, ta muốn khóc, nhưng lại không khóc được, càng cấm bản thân rơi xuống bất kì một giọt nước mắt nào, như thế là đủ rồi, quá đủ rồi.

Đột nhiên cửa mở ra, có người bước tới, tuy chỉ mờ mờ nhìn thấy bóng dáng ấy nhưng ta biết đó là ai. Hắn khẽ gọi tên ta.

Ta ngẩng đầu lên.

- Sở nguyện cả đời ngươi cuối cùng cũng đạt được. Vậy có thể chấp thuận yêu cầu của ta không? - ta đang cầu xin hắn sao?

- Nói đi.

- Ta muốn trở về Bạch Sơn.

- Nàng muốn thế?

Ta gật đầu.

- Không được, mãi mãi nàng chỉ có thể ở lại nơi này.

* * *

Theo lời Cửu Vi nói Huyết Vương nay đã không còn hoàn toàn là Huyết Vương trước kia, một phần tà khí thoát ra khỏi Diêu Hòa đã nhập vào hắn, điều khiển thần trí hắn, lời Cửu Vi nói không biết bao nhiêu phần là thực, bao nhiêu phần là hư. Nhưng quả thật ta thấy những gì nàng ta nói cũng không hoàn toàn là vô căn cứ.

Tuy trước đây ta bị mất trí nhớ, lại xa cách lâu như vậy, Huyết Vương đối với ta cũng có phần mờ nhạt, nhưng dù sao đi chăng nữa lúc đó hắn không lạnh lẽo như bây giờ, khuôn mặt không tàn độc như bây giờ. Trước đây hắn hay bận y phục màu đỏ, vừa đẹp vừa tà mị. Bây giờ hắn vận y phục màu đen, không hiểu là do lạ mắt hay không quen, mà ta cảm thấy hắn có ba phần lạ lẫm bảy phần băng lạnh hơn ngày xưa. Quanh thân người hắn như toát ra một luồng hàn khí bức người, lại như có cái gì đó u ám tà độc, khiến ta khi ở bên hắn không ngừng hoang mang.

Mắt ta đã không thể nhìn thấy, vết thương mỗi lúc lại nhói lên nhắc nhở ta rằng đây không phải là một giấc mộng phù sinh. Hiện thực luôn luôn tàn nhẫn và gắn liền với đớn đau, giấc mộng vài trăm năm về trước đã không còn có thể thêm một lần nữa ngủ vùi.

Mấy ngày tháng sau đó trôi qua một cách vô vị, phần lớn thời gian ta hao tổn thần trí vì chuyện Huyết Vương đã có được Dạ Ảnh Minh Châu, hắn định làm gì và sẽ làm gì? Hiện tại có thể yên tâm bởi Huyết Vương cần có một khoảng thời gian để hấp thụ linh lực vạn năng của thần vật. Thế nên một phần tâm trí còn lại, ta dành để gieo một niềm hy vọng và nhớ đến một người, hi vọng nhỏ nhoi và mỏng manh như một chấm sáng nhỏ bé lóe lên trong không gian thăm thẳm, dần bị bóng đen nuốt chửng, nhưng vẫn kiên trì không bao giờ bị dập tắt. Còn nhớ đến một người, một người mà chính ta cũng không biết tự bao giờ và vì lí do gì mình lại để tâm đến như thế.

Linh lực trong cơ thể đã biến mất, nếu ta đoán không nhầm thứ mà trước đây Huyết Vương cho ta uống để phế đi tu vi ngàn năm của ta là do Thất Sắc tạo ra, thuốc giải nằm trong tay Huyết Vương, ta nghĩ hắn sẽ chẳng bao giờ chịu đưa cho ta, sẽ không bao giờ đưa cho ta, hắn muốn ta như một con rối, vô tri vô khảng kháng, mãi chỉ là con rối để cho hắn thỏa sức giật dây điều khiển. Ta bị mất đi linh lực, không khác gì một con người bình thường nữa rồi.

Ta nghĩ bản thân sẽ vĩnh viễn bị cầm tù ở nơi đây, trong căn phòng giá lạnh này, bởi Huyết Vương sẽ không để ta thoát khỏi hắn, ta cũng không có cách nào trốn đi.

Cuối cùng cũng có người đến và đưa ta ra ngoài, một người mà ta không ngờ tới nhất, đó chính là Cửu Vi.

Hôm đó không hiểu bên ngoài có chuyện gì mà có vẻ vô cùng náo loạn. Cửu Vi nhân cơ hội mọi người không để ý mà lẻn vào phòng đưa ta ra ngoài, thấy mắt ta bị băng trắng thì có chút kinh ngạc, sau đó ta dường như nghe thấy tiếng thở dài. Rồi không chần chừ thêm bất kì giây phút nào nữa, Cửu Vi dẫn đường giúp ta trốn thoát.

Nàng ta nói với ta, Huyết Vương giờ đã không còn là chàng, tình yêu không có kết quả và không có lối thoát này đã khiến nàng thực muốn buông tay rồi. Trước đây là nàng ta nợ ta, bây giờ giúp ta cũng là muốn trả nợ. Với lại, câu mắng đó của ta, đã thực làm nàng ta thức tỉnh rồi.

Nghe tới đây, ta không khỏi thừ người, câu mắng đó vốn dĩ là vì tức giận không kiềm chế được mà nói ra, đích xác là muốn mắng nàng ta ngốc thật, nhưng trong mắt Cửu Vi lại không cho là vậy, còn có vài ba phần cảm kích ta nữa.

Thượng Nặc cung này được canh gác rất nghiêm ngặt, một số người vì nhìn thấy Cửu Vi thì có phần nể sợ, không dám kháng lệnh mà mở lối nhường đường. Lại có những kẻ cứng đầu nhất mực làm theo mệnh lệnh không cho bất kì ai ra vào cửa cung, liền bị Cửu Vi không thương tiếc đánh cho bầm dập rồi ném sang một bên. Càng đi mọi chuyện càng trở nên dễ dàng, lúc sắp đến cửa ải cuối cùng thì bỗng có ai đó đi đến, ta còn nghĩ lại là mấy tên ma binh chạy đến tra hỏi, nhưng khi nghe thấy tiếng nói đầy khí phách ấy, thì có chút run rẩy, thầm than phen này thì xong rồi.

Ta hiện tại không thể nhìn thấy gì, có chăng chỉ là qua lớp vải trắng xóa mỏng manh mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên mờ mờ không rõ ràng, Cửu Vi dẫn ta đi cửa sau, nơi này lại tối, chỉ có mấy ngọn đuốc màu xanh lục lập lòe trải dài khắp lối đi, hai người đi đến trước mặt đây ta không biết dung mạo như thế nào, không biết đó là ai. Nhưng khi nghe thấy giọng nói đầy nội lực đó, ta nghĩ tên này nhất định có chức vụ cao trong Ma tộc và vô cùng lợi.

- Nương nương, sao người lại ra đây, hiện không tiện ra ngoài, người nên quay về đi.

- Bổn cung muốn làm gì đi đâu, còn cần ngươi phải quản chắc. Còn không mau nhường đường. - Cửu Vi hạ giọng quát.

- Nương nương... người này là ai vậy?

- Nàng ta... - Tên đó dường như nhận ra ta là ai, hắn định làm gì đó nhưng bị Cửu Vi ngăn lại. – Hỗn xược, chuyện của ta đến lượt ngươi phán xét sao?

- Ma quân đã có lệnh, cô ta không được rời khỏi nơi này. – hắn kiên quyết.

- Hừ. - Cửu Vi hừ lạnh, quyết định dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện, nàng ta rút kiếm, xông lên ra chiêu. Ta đứng lùi lại phía sau, không thể nhìn thấy gì khiến ta cảm thấy vô cùng bức bối, bên tai chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm va vào nhau sắc lạnh, hiện không biết nên đi lối nào, làm thế nào để thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Kể từ khi mất đi thị giác, thính giác của ta trở nên rất tốt, nghe rõ và biết được rằng chỉ có Cửu Vi và ai đó đang giao đấu với nhau, vẫn còn một tên nữa, hắn án binh bất động, ta hoàn toàn không cảm nhận được chút động tĩnh nào từ đối phương. Liệu hắn có động thủ với ta không, nếu như bị bắt, bao nhiêu công sức chẳng phải là đổ xuống sông xuống biển hay sao, còn ngỡ bản thân sắp đạt được mục tiêu đã bị ông trời giáng cho một đòn chí mạng.

Nhưng lại là do ta suy nghĩ quá nhiêu. Ta không rõ diễn biến như thế nào, chỉ biết người còn lại kia không hề ra tay với ta, Cửu Vi đánh không lại, tên vừa rồi án binh bất động liền nhảy ra ứng cứu. Hóa ra hắn là phe ta, ấy không đúng, là phe của Cửu Vi, ta nghe rõ tiếng roi xé rách không trung, mới nhận ra đó là Yêu Kỳ - kẻ cầm đầu đám quỷ da xanh đi bắt hài nhi ở làng Kim Đản.

Cửu Vi tạo ra một bức tường lửa để giữ chân kẻ khốn nạn kia, quay lại nói với Yêu Kỳ.

- Đưa cô ta ra khỏi đây.

Không phải chừ, để tên này đưa ta đi, trước đây ta có đánh cho hắn chạy chối chết, lần này kêu hắn đưa ta ra khỏi đây chỉ sợ hắn muốn phục thù thủ tiêu ta luôn.

- Được. – Hắn không hỏi lí do tại sao mà ngay lập tức đồng ý.

- Ngươi không sợ sao?

- Điều nàng muốn chính là điều ta phải làm. Ta sẽ không hối hận.

Trước khi rời đi, ta còn nghe loáng thoáng nghe thấy câu nói “Ta không đáng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.