Ánh mắt của An Phong Trúc nóng rực khiến Kỳ Văn không được tự nhiên. Y di chuyển khỏi tầm mắt hắn, giọng nói cứng ngắc: “Vậy ta cảm ơn An thiếu sư trước.”
An Phong Trúc cười nhẹ, giống như là băng tuyết tan rã: “Gần đây Vinh Vương và Tề Vương thật sự có qua lại, Thế tử và Nhị điện hạ nên đề phòng nhiều hơn. Những chuyện khác ta sẽ không nói nữa, ta tin Thế tử và Nhị điện hạ tự có phán đoán.”
Hắn nói xong liền đứng dậy: “Bên ngoài cũng đã muộn, ta không quấy rầy Thế tử nữa.”
Sau khi quay đầu, trong nháy mắt hắn liền trở về phong thái lạnh lùng như cũ, như thể những lời chân thành vừa rồi không phải do hắn nói.
Một cảm giác kỳ quái xẹt qua, Kỳ Văn lấy lại tinh thần, đứng dậy muốn tiễn An Phong Trúc.
An Phong Trúc ngăn Kỳ Văn lại, từ trong tay áo lấy ra một bọc giấy nhỏ vuông vức giống như lần trước, nhét vào trong tay Kỳ Văn: “Hôm nay tình cờ ra chợ thì nhìn thấy nên tiện tay mang về cho Thế tử.”
Kỳ Văn nhìn gói bánh hồi lâu, có thể đoán được bên trong là bánh gạo nếp ngọt mà y thích ăn nhất.
An Phong Trúc này.....
“Thế tử không cần tiễn.” - An Phong Trúc vươn tay xoa đầu Kỳ Văn, dịu dàng nói: “Ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Đến khi An Phong Trúc đã rời khỏi, Kỳ Văn vẫn còn đang ngơ ngác, cầm bánh gạo nếp không biết phải làm sao. Kỳ thực mà nói, cách mà An Phong Trúc đối xử với Kỳ Văn khiến y rất bối rối. Có cảm giác khác biệt đến kỳ lạ, nhưng lại không nói được kỳ lạ ở chỗ nào.
Mãi đến khi Yến Dĩ Tuần gọi thì Kỳ Văn mới hoàn hồn.
Yến Dĩ Tuần nằm trên giường, trong giọng nói có chút ghen tuông: “An thiếu sư có vẻ rất quan tâm đến ngươi.”
Phần lưng Kỳ Văn cứng đờ, xém chút thì quên Yến Dĩ Tuần còn đang ở trong phòng. Kỳ Văn chột dạ đi đến bên giường Yến Dĩ Tuần rồi ngồi xuống, cúi đầu giải thích: “Ta với An thiếu sư không có bí mật kết giao gì đâu, ta cũng không biết vì sao hắn lại nói những lời như vậy.”
Kỳ Văn nói không có chút uy áp nào, nhìn giống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó.
Yến Dĩ Tuần trầm mặc một lúc, trong giọng nói xộc đầy mùi chua, thuật lại một lần: “Hy vọng Thế tử sau này có thể luôn bình an, vui vẻ, lại còn vĩnh viễn đứng về phía Thế tử....Những lời ta muốn nói, An thiếu sư ngược lại đều nói hết cả rồi.”
Kỳ Văn im lặng không đáp.
Yến Dĩ Tuần nhắm mắt: “Trước thì có Yến Thanh Việt, sau lại có An Phong Trúc. Ta có cảm giác nếu ta còn tiếp tục hôn mê, ngươi sẽ bị người khác cướp đi mất.”
“Không ngờ Thế tử và An thiếu sư lại là người quen cũ.”
Kỳ Văn cẩn thận nhớ lại nhưng trong đầu thật sự không có chút ký ức nào về việc cứu An Phong Trúc, do dự nói: “An thiếu sư nói ta từng cứu mạng hắn, nhưng ta thật sự không nhớ. Có thể mấy năm qua làm nhiều việc thiện tích đức nên vô tình cứu được người chăng?”
“Hẳn là trong lúc vô tình cứu được hắn.”
Yến Dĩ Tuần tự mình thêm thắt cho hoàn chỉnh câu chuyện: “Cho nên An thiếu sư vừa gặp đã yêu mến ngươi. Trùng hợp nhiều năm sau ngươi cũng tiến cung, An thiếu sư ngay lập tức đã nhận ra nên đặc biệt quan tâm chăm sóc ngươi. Đáng tiếc ngươi là người đã thành thân, hắn không thể yêu ngươi được, nên muốn âm thầm lặng lẽ bảo vệ ngươi.”
“Vừa gặp đã yêu, nhưng không yêu được....Mấy cái này là gì vậy?” - Kỳ Văn cười cười: “Điện hạ, ngươi nên viết thoại bản đi, nhất định sẽ bán chạy đó.”
Nói xong y thay An Phong Trúc giải thích một chút: “An thiếu sư có thể là đối với ta như huynh đệ. Nếu không thì là báo ân, đối với ân nhân quan tâm hơn một chút cũng là bình thường mà.”
Yến Dĩ Tuần thẳng thừng: “Ta sẽ không nói những lời sến súa như vậy với huynh đệ của mình.”
“Với lại...” - Sắc mặt Yến Dĩ Tuần phức tạp, nói thêm: “Trước kia khi ngươi đùa giỡn với ta, ngoài miệng chẳng phải cũng nói chúng ta là tình huynh đệ đó sao.”
Kỳ Văn mơ hồ: “Trước kia? Đùa giỡn ngươi?”
“Có chuyện này à? Sao ta không biết?”
Yến Dĩ Tuần coi như Kỳ Văn đang giả ngốc, thế là nêu ra từng dẫn chứng một, có căn cứ lý lẽ đàng hoàng: “Ta biết...Lúc trước ngươi lúc nào cũng muốn ôm ta, còn gọi ta là phu quân.”
“Lúc ta không muốn cưới Thượng Thanh, ngươi cũng phối hợp diễn kịch để chọc tức nàng, còn cố ý tỏ ra ân ái với ta.”
“Sau khi thành thân với ngươi, trong hậu cung rộ lên tin đồn ta bị bất lực...Nghe được loại chuyện hoang đường này thì sao có thể ngồi yên, nên ta lập tức đi nghe ngóng một phen. Sau khi hỏi thăm mới biết được, tin đồn trong cung đều là từ ngươi mà ra, chính là từ sau hôm Yến Thanh Việt kéo ngươi tới Bạch Nhạc Phường.”
Yến Dĩ Tuần vừa nói, vừa nhìn chằm chằm thăm dò nét mặt của Kỳ Văn: “...Bọn họ nói với ta, chuyện này do chính miệng Thế tử nói.”
“Lúc đó ta không thể đáp lại tâm ý của ngươi vì cảm thấy như vậy quá mức tùy tiện, nhưng hiện tại ta chấp nhận rồi.”
Kỳ Văn:......
Kỳ Văn hóa đá tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phản bác thế nào.
Nếu nói là thích, hiện tại y thích hắn thật. Nhưng thời điểm trước đó Kỳ Văn thật sự chỉ xem Yến Dĩ Tuần như huynh đệ tốt mà thôi, một chút ý đồ xấu cũng không có. Từng chuyện từng chuyện nói ra từ miệng Yến Dĩ Tuần không khác gì công khai hành quyết. Thì ra những hành vi này lọt vào mắt Yến Dĩ Tuần đều trở thành minh chứng cho thấy y thích hắn.
Ánh mắt Kỳ Văn phức tạp, hơi ngước nhìn Yến Dĩ Tuần một chút.
Im lặng hồi lâu, Kỳ Văn mới gian nan mở miệng, chậm rì rì nói: “Nếu ngươi đã nghĩ vậy...”
“Hửm?” – Yến Dĩ Tuần chớp mắt chờ đợi câu trả lời của Kỳ Văn.
“.... Ngươi nói đúng.” – Kỳ Văn thấy Yến Dĩ Tuần mong chờ như vậy, y thật sự không nỡ chọc thủng mong đợi của hắn. Cuối cùng y cố nuốt xuống nửa câu sau, nhận đại: “Ta đúng là đã thích ngươi từ trước.”
Dù sao cũng là thích, thích sớm hay thích muộn có gì khác nhau đâu? Cứ để Yến Dĩ Tuần vui vẻ cũng được.
Kỳ Văn nghĩ như vậy nhưng không giải thích cho Yến Dĩ Tuần.
Thần sắc Yến Dĩ Tuần như thể đang nói 'quả nhiên là thế', trong lòng hắn cảm thấy cân bằng hơn một chút: “Cho nên Thế tử mới nói với người khác ta bị bất lực, là vì sợ những nữ nhân khác tiếp cận ta sao?”
Kỳ Văn:......
Tại sao trước đó y không phát hiện ra, chỉ cần cho Yến Dĩ Tuần một điểm ngon ngọt, hắn liền sẽ quyết tâm đeo bám đến cùng?
Nhưng đã nói đến mức này, Kỳ Văn đành hít một hơi thật sâu, đáp: “Phải.”
“Vậy hôm đi chùa Tây Thiện, Thế tử phối hợp với ta diễn trò ân ái, là sợ ta thành thân với Thượng Thanh công chúa?”
“...Phải.”
“Cho nên Thế tử ngay từ đầu đã đặt ta ở trong tim, cho nên mới chấp nhận thánh chỉ tứ hôn, lúc động phòng cũng diễn kịch với ta?”
Kỳ Văn không nghe nổi nữa, bưng lên bát thuốc Đông Y ở bên cạnh đút vào miệng Yến Dĩ Tuần, muốn chặn miệng hắn lại: “Điện hạ, uống thuốc thôi.”
Mùi thuốc Đông Y xộc lên khoang mũi, Yến Dĩ Tuần bị sặc thuốc, ho mãnh liệt: “Khục, khụ khụ.”
“Đau.” – Ho mạnh vài lần như vậy vô tình ảnh hưởng đến vết thương, Yến Dĩ Tuần che lại vết thương với vẻ mặt đau đớn.
Kỳ Văn vội vàng đặt bát xuống nói xin lỗi, trong lòng có chút áy náy.
Sau khi đau đớn qua đi, Yến Dĩ Tuần mới yếu ớt ngoắc lấy ngón tay Kỳ Văn, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu.”
Thấy Kỳ Văn vẫn còn vẻ mặt hối hận, Yến Dĩ Tuần không đùa nữa, chuyển đề tài: “Chuyện ta tỉnh lại, tạm thời cứ giấu Yến Chiêu đi.”
Kỳ Văn giật mình: “Điện hạ tin lời An thiếu sư sao?”
Mặc dù lúc nãy thái độ của An Phong Trúc khá thành khẩn nhưng vẫn chưa đáng tin lắm. Yến Dĩ Tuần là người lớn lên cùng Yến Chiêu! Sao hắn có thể dễ dàng tin lời của An Phong Trúc như vậy?
Bây giờ hai người đã thổ lộ tâm tình, không cần phải giấu diếm gì cả.
“An Phong Trúc...Đúng là muốn tốt cho ngươi nên mới nói những lời đó.” – Yến Dĩ Tuần rũ tầm mắt: “Ta cũng có chút nghi ngờ Yến Chiêu.”
Kỳ Văn vô cùng sửng sốt, đến Yến Dĩ Tuần cũng nghi ngờ Yến Chiêu, vậy những lời An Phong Trúc nói quả thật cần suy nghĩ cẩn thận: “Làm sao có thể?”
Yến Dĩ Tuần suy nghĩ một chút, trau chuốt lại lời nói: “Mẫu thân của Yến Chiêu, Trần thị, là một nhã kỹ được phụ hoàng mang về cung sau chuyến tuần du ở phía Nam. Bà ấy...sinh Yến Chiêu khi chưa đủ tháng, không lâu sau đó trong cung liền truyền miệng nhau nói rằng bà ấy treo cổ tự tử mà chết.”
Kỳ Văn mở to hai mắt: “Nhã kỹ?! Treo cổ tự tử mà chết?”
Chẳng trách khi cứu Từ Sa ngày hôm đó, biểu hiện của Yến Chiêu không đúng lắm, ra tay với đám ngươi lưu manh kia nặng như thế. Còn đặc biệt quan tâm đến chuyện an bài chỗ ở cho Từ Sa.
Kỳ Văn còn tưởng Yến Chiêu có lòng, bây giờ nghĩ kỹ lại còn có một nguyên nhân khác, đó là thân phận nhã kỹ của Từ Sa!
Yến Thanh Việt có khả năng đã nhìn trúng điểm này, đoán trước được nếu người bị ức hiếp là một nhã kỹ, Yến Chiêu nhất định sẽ ra tay cứu giúp, cho nên mới an bài loại thân phận này cho Từ Sa.
“Phải.”
Yến Dĩ Tuần tiếp tục kể: “Thân phận nhã kỹ của Trần thị bị nhiều người trong cung khinh thường. Cho nên đối với việc sinh ra Yến Chiêu, không một ai có sắc mặt tốt, đến cả cung nữ và thái giám cũng dám bắt nạt đệ ấy. Có điều Yến Chiêu lại không trách những người ức hiếp mình, còn chung sống với bọn họ vô cùng hòa thuận.”
“Yến Chiêu từ khi còn nhỏ đã luôn cười đùa tí tửng, hay nói ngọt cũng hay nũng nịu. Hơn nữa, phụ hoàng cũng thấy áy náy với Trần thị cho nên Yến Chiêu rất được phụ hoàng sủng ái.”
“Nhưng Yến Chiêu từ nhỏ đã giống như con thỏ, dù có chán ghét ai đến đâu, Yến Chiêu vẫn sẽ giấu ở trong lòng rồi tiếp tục cười nói vui vẻ với người kia.”
Kỳ Văn thắc mắc: “Con thỏ? Ý ngươi là tính cách của Ngũ điện hạ sao?”
Yến Dĩ Tuần ừ một tiếng: “Thỏ nhịn đau rất giỏi, cho dù có bị ném từ trên cao xuống đến mức nội tạng chảy máu, chúng sẽ chỉ lặng lẽ đứng im ở đó chờ đợi cái chết. Yến Chiêu chính là như thế, những năm nay sợ rằng trong lòng đệ ấy đã tích tụ không ít.”
Yến Dĩ Tuần nhắm hai mắt lại: “Ta sợ có một ngày đệ ấy bộc phát.”
Kỳ Văn đã hiểu. Không ngờ một người ngoài mặt ngả ngớn như Yến Chiêu, thậm chí là hơi ngốc nghếch, lại có tâm tư nặng như thế.
Yến Dĩ Tuần trầm ngâm: “Chủ yếu vẫn là...Ta từng phát hiện Yến Chiêu lén huấn luyện quân đội ở ngoại thành. Cho nên ta mới không muốn ngươi kết giao với đệ ấy. Nếu thật sự những lời An thiếu sư nói là đúng, Yến Chiêu có quan hệ mật thiết với Yến Thanh Việt thì...chúng ta vẫn nên chú ý một chút.”
Kỳ Văn nghe xong không nói nên lời, thì ra ngay từ đầu Yến Dĩ Tuần hạn chế không cho y kết giao với Yến Chiêu và Yến Thanh Việt là bởi vì như vậy.
Ý đồ luyện binh căn bản không cần suy đoán. Hành động này của Yến Chiêu, người khổ tâm nhất vẫn là Yến Dĩ Tuần đã cùng hắn lớn lên.
Kỳ Văn hơi suy nghĩ, rồi vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Yến Dĩ Tuần.
Yến Dĩ Tuần chợt thấy đầu mình có xúc cảm, phát hiện thì ra là Kỳ Văn đang xoa đầu hắn. Cảm giác buồn bã tiêu tán đi, Yến Dĩ Tuần hơi kéo cánh tay của Kỳ Văn, kéo người này đến trước mặt mình.
“Thế tử, ta ghen rồi, muốn ngươi hôn ta một cái mới được.”
“Ngươi thật là...” – Kỳ Văn còn có thể làm gì.
Cho nên bọn họ lại hôn thật nhiều.