Yến Dĩ Tuần vội vàng đỡ lấy Kỳ Hầu gia: “Không cần hành lễ.”
Kỳ Hầu gia một lòng thanh liêm, tận trung với nước, Yến Dĩ Tuần đối với người này vô cùng kính trọng: “Cha, nương, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Kỳ phu nhân nghe xong, thụ sủng nhược kinh*: “Nhị điện hạ, người vừa gọi chúng ta là gì?”
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Kỳ Văn cũng sững sờ, quay đầu lại nhìn Yến Dĩ Tuần.
Yến Dĩ Tuần giải thích: “Lúc ở riêng không cần để ý thân phận. Hiện tại ta và Kỳ Văn đã thành thân, cũng nên xưng hô với mọi người giống như y.”
Có lẽ là sợ Kỳ Hầu gia không chấp nhận chuyện này, Yến Dĩ Tuần nói thêm: “Nếu Hầu gia không bằng lòng để ta xưng hô như vậy, ta sẽ thấy rất buồn.”
Kỳ Hầu gia cũng không cố làm ra vẻ, nghe vậy thì ý cười hiện trên mặt, phóng khoáng nói: “Chúng ta mau vào đi, hôm nay trong phủ chuẩn bị rất nhiều rượu và thức ăn ngon!”
Kỳ Hầu gia dẫn mấy người bọn họ đi đến chủ viện, trên đường đi Yến Dĩ Tuần có hỏi có đáp, thái độ cũng khá khiêm tốn. Lúc nói chuyện, mọi người đi qua hành lang bao quanh chủ viện của Kỳ Hầu phủ, nhìn thấy gia đinh bận rộn đi qua đó, chuẩn bị chu đáo nhiều món thịt cá trên bàn tròn.
Đã lâu không gặp nên khi gặp lại khó tránh khỏi có chút buồn bã.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Kỳ Hầu gia không khỏi thở dài: “Văn Nhi ngày thường không quá hiểu chuyện, làm phiền điện hạ ở trong cung chiếu cố nó.”
Yến Dĩ Tuần thoáng im lặng: “Văn Nhi thời gian qua rất khôn khéo, sau khi cưới ngược lại là y chăm sóc ta nhiều hơn.”
Kỳ phu nhân nói: “Văn Nhi là nam tử nên không được khéo léo như nữ tử, nếu như chăm sóc có chỗ nào không chu đáo, điện hạ nhất định phải nói cho chúng ta biết.”
“Nếu có rào cản gì...” – Kỳ phu nhân bỗng hít vào một hơi: “Nhất định phải nói ra.”
Yến Dĩ Tuần lắc đầu: “Y làm rất tốt.”
Ánh mắt của Kỳ phu nhân nhìn qua nhìn lại giữa hai người Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần, cuối cùng ngập ngừng hỏi: “Vậy tại sao hai đứa từ khi vào cửa liền không nói chuyện với nhau câu nào...Có phải gần đây xảy ra mâu thuẫn gì?”
Kỳ Văn sững sờ. Không ngờ mẫu thân lại chú ý đến chuyện này.
Vừa rồi ở trên xe ngựa, Yến Dĩ Tuần có nói sẽ không nói chuyện với y nữa, kết quả hắn thật sự không nói với y câu nào. Tính cách bướng bỉnh này của hắn không biết học từ đâu ra, bộ dạng bây giờ cực kỳ giống mấy đứa nít quỷ đang hờn dỗi.
Thật không khác gì trẻ con.
Nghĩ tới đây Kỳ Văn thấy hơi buồn cười, đang muốn mở miệng giải thích thì thấy Yến Dĩ Tuần động tác cứng ngắc gắp một miếng thịt bỏ vào chén của y.
“Ta với Văn Nhi tình cảm rất tốt.”
Kỳ Văn chớp mắt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn hắn thầm dò hỏi vì sao lại gắp thức ăn cho mình.
Yến Dĩ Tuần chỉ buông đũa xuống, cứng ngắc dịch chuyển ra khỏi tầm mắt của Kỳ Văn: “Ăn.”
Kỳ Văn không khỏi rùng mình một cái.
Người biết chuyện sẽ nghĩ Yến Dĩ Tuần đang muốn gắp thịt cho y, người không biết còn tưởng hắn muốn hạ độc y. Rõ ràng đã là tháng ba, sao còn cảm thấy lạnh lẽo đến vậy.
Kỳ Văn giấu trong lòng nghi hoặc, gắp miếng thịt đưa vào miệng, y khó khăn nhai nhai nuốt nuốt hai cái. Vừa giương mắt lên đã thấy Yến Dĩ Tuần nhìn chằm chằm mình từ lúc nào không hay, mãi đến khi y ăn hết miếng thịt hắn mới thở phào nhẹ nhõm một cái. Nhìn vẻ mặt hết xanh rồi lại xám của Yến Dĩ Tuần, Kỳ Văn cẩn thận nhớ lại xem mình gây ra chuyện gì với hắn hay không.
Kỳ hầu gia thấy thế cười lớn: “Trông hai đứa ân ái như vậy, ta và phu nhân cũng thấy yên tâm.”
Ân ái? Ân ái chỗ nào cơ?
Kỳ Văn chớp chớp mắt, lập tức hiểu ra Yến Dĩ Tuần là đang muốn đóng vai phu phu ân ái trước mặt Kỳ Hầu gia và Kỳ phu nhân, để hai người họ có thể yên lòng.
Chỉ là...Diễn chưa đạt lắm.
Suy nghĩ một hồi, trong lòng Kỳ Văn chợt cảm thấy ấm áp.
Mặc dù Yến Dĩ Tuần ngang ngạnh, ít nói, lại luôn làm ra vẻ như hắn là chủ, nhưng mọi thứ hắn làm đều suy nghĩ cho y. Kỳ Văn cảm động muốn rơi nước mắt, lập tức nói: “Cha, nương, đừng lo lắng, ta và Nhị điện hạ ở trong cung rất tốt.”
“Nhị điện hạ còn nhắc tới hai người, nói muốn gặp mọi người, cũng không phải chỉ về mỗi hôm nay, khi nào có thời gian sẽ lại đưa ta về thăm hai người.”
Sau đó như để chứng minh tình cảm giữa mình và Yến Dĩ Tuần vô cùng hòa hợp, Kỳ Văn bắt chước, không ngừng gắp thêm thịt vào chén của Yến Dĩ Tuần. Chỉ trong chốc lát, cái chén trước mặt Yến Dĩ Tuần đã chất thành một núi nhỏ.
Yến Dĩ Tuần ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chén của mình, môi dưới mím lại thành một đường. Cả đời mạnh mẽ oai hùng, đương nhiên hắn không cam lòng bị yếu thế, nên gắp thịt để ra.
Kỳ Văn lúc này lại gắp miếng thịt bỏ vào.
Vốn dĩ là muốn diễn trò ân ái, kết quả lại biến thành chiến tranh ngầm giữa hai người. Kỳ Hầu gia và Kỳ phu nhân vô cùng vui vẻ nên cũng không ngăn cản hai người.
Sau bữa ăn, Kỳ Yến hai người ăn đến no căng, vừa chống đỡ ghế vừa ợ một cái.
Sắc trời dần chuyển tối, trăng sao thưa thớt.
Hai người quyết định ngủ lại Kỳ Hầu phủ. Trở về phòng rốt cuộc cũng có thời gian để nói chuyện, Kỳ Văn bước qua ngưỡng cửa liền ôm chầm lấy Yến Dĩ Tuần.
Yến Dĩ Tuần vốn đang quay lưng về phía Kỳ Văn, nghe thấy âm thanh chuyển động nên mới quay người lại liền đụng phải cái ôm này. Đột nhiên bị ôm khiến hắn trở tay không kịp, trọng tâm nghiêng ngả, lảo đảo lùi về sau hai bước.
Hắn khó khăn lắm mới ổn định được thân hình: “Ngươi làm gì!”
Kỳ Văn thấp hơn Yến Dĩ Tuần nửa cái đầu, kiểng chân vừa đủ để dựa vào bả vai của hắn: “Điện hạ, ta thật sự rất cảm động.”
Yến Dĩ Tuần trong vô thức muốn đẩy y ra, nhưng chẳng biết tại sao lại do dự rồi dừng lại. Cuối cùng vẫn nương theo Kỳ Văn, không giãy giụa nữa: “Ngươi cảm động liền có thể tùy tiện ôm người khác sao, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì!”
Kỳ Văn vốn không phải vậy, y vỗ mạnh vào vai Yến Dĩ Tuần: “Chúng ta giảng hòa đi, đừng cãi nhau nữa.”
Hôm qua nói nặng lời như vậy, vốn tưởng rằng sống chung với nhau sẽ thấy khó xử một khoảng thời gian, kết quả hôm nay Yến Dĩ Tuần lại hạ bản thân xuống dỗ dành y, còn đặc biệt dẫn y xuất cung quay về Kỳ Hầu phủ!
Tình nghĩa huynh đệ như vậy, thật đáng trân trọng!
Có bằng hữu như thế, còn mong cầu gì nữa?
Yến Dĩ Tuần nghiêng đầu lắng nghe: “Cãi nhau cái gì, ai cãi nhau với ngươi.”
“Ta biết da mặt ngươi mỏng, chuyện ngày hôm qua...”
Đang muốn tiếp tục thổ lộ hết những lời từ đáy lòng thì phía sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, giọng nói lộ vẻ kinh ngạc.
“Tiểu thế tử, điện hạ, hai người...”
Thật không đúng lúc, lúc này cánh cửa mở toang ra, Lục Diên vừa đến cửa đã nhìn thấy Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần đang ôm nhau, hắn không khỏi nhíu mày.
Nửa câu sau không có nói ra, Lục Diên thức thời ngậm miệng lại.
Yến Dĩ Tuần thấy có người đến, lập tức đẩy Kỳ Văn ra và giữ khoảng cách. Hắn giấu đầu lòi đuôi mà chỉnh lại quần áo, ánh mắt không được tự nhiên nhìn về phía y, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Kỳ Văn hậm hực sờ mũi, vừa quay đầu liền nhìn thấy một nữ tử ăn mặc như nha hoàn đứng bên cạnh Lục Diên, y hỏi: “Lục Diên, người này là?”
Nữ tử tướng mạo yêu mị, mắt hạnh linh động đầy sức sống.
Hạ nhân ở Kỳ Hầu phủ phần lớn đều là người đã có tuổi, rất ít khi mua về những cô nương trẻ tuổi. Một phần là do Kỳ phu nhân quản Kỳ Hầu gia khá nghiêm khắc, mặt khác là do Kỳ Văn từ nhỏ đã thích thân cận với người khác, nếu là những cô nương trẻ tuổi, không cẩn thận phát sinh tình cảm e sẽ khó giải quyết.
Mà người này eo thon như liễu, thoạt nhìn khác hẳn nha hoàn bình thường.
Lục Diên im lặng một hồi mới đáp: “Là nha hoàn mới tới, ngày mai sẽ đưa vào cung.”