Nếu tỉnh rượu hơn một chút, hoặc ngữ khí của Yến Dĩ Tuần tốt hơn một chút, Kỳ Văn tất nhiên sẽ không nói như vậy.
Yến Dĩ Tuần nhíu mày: “Ngươi cảm thấy ta trói buộc ngươi?”
Kỳ Văn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Yến Thanh Việt không phải người tốt.”
“Vậy còn Ngũ hoàng tử?” – Kỳ Văn khó hiểu hỏi: “Quan hệ giữa điện hạ và Ngũ hoàng tử không tồi, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử cũng không phải người tốt sao?”
Yến Dĩ Tuần ngẩn ra: “Ta đương nhiên có lý do của mình.”
“Nếu đã như vậy, điện hạ nói cho ta biết lý do đi, ta sẽ tự mình quyết định thân cận bọn họ có đáng hay không.”
Yến Dĩ Tuần cau mày, không biết phải trả lời như thế nào, trầm mặc một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Tùy ngươi, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”
“Ta...”
Kỳ Văn cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói về chuyện này hai người sẽ cãi nhau, đang nghĩ ngợi có nên nói vài câu nhẹ nhàng để hòa hoãn bầu không khí, kết quả là Yến Dĩ Tuần không muốn nghe thêm nữa, tức giận phất tay áo bỏ đi.
Rầm, cửa gỗ bị đóng sầm lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Kỳ Văn, y ngẩn người nhìn cánh cửa đã đóng chặt, tay nắm chặt vạt áo.
Yến Dĩ Tuần đi rồi, Lục Diên vẫn luôn canh ở ngoài cửa vội vã chạy vào.
Động tĩnh của hai người quá lớn, cung nữ thị vệ canh giữ ngoài cửa đều nghe thấy rõ ràng. Thêm vào việc Yến Dĩ Tuần đóng sầm cửa lúc đi ra, trong thoáng chốc mọi người đều biết hai người có mâu thuẫn.
Phỏng chừng ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp hoàng cung.
Lục Diên lo lắng nhìn về phía Kỳ Văn: “Tiểu thế tử, người với Nhị hoàng tử...”
“Không có việc gì.” Kỳ Văn xoa xoa mi tâm, không muốn giải thích nguyên do với Lục Diên: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình một lát.”
Lục Diên im lặng, những lời quan tâm kẹt lại trong cổ họng, cuối cùng chỉ nói: “Thuộc hạ sẽ ở ngoài cửa.”
“Ừm.”
Kỳ Văn gật gật đầu. Sau khi Lục Diên khép cửa lại, y an tĩnh ngồi trở lại trên giường. Kỳ Văn thu dọn lại quần áo bẩn trên giường, cảm giác ủy khuất ở trong lòng không ngừng dâng lên.
Hôm nay rõ ràng không phải y muốn đi cùng Đại hoàng tử.
Hôm sau
Kỳ Văn sáng sớm thức dậy chỉ cảm thấy đầu choáng váng, y gượng dậy đi dùng bữa sáng với Yến Dĩ Tuần, sau đó đi học viện. Rõ ràng là ăn cùng bàn, đi cùng đường, nhưng không ai muốn chủ động mở miệng nói chuyện. Lại thêm chuyện hôm qua hai người cãi nhau, trong lúc nhất thời tin tức Nhị hoàng tử phi không được sủng truyền khắp hậu cung.
Chuyện phiếm trong hoàng cung lan truyền cực nhanh, chỉ trong một đêm đã truyền khắp tam cung lục viện. Trên đường đến học viện, Kỳ Văn có thể cảm nhận rõ ràng cung nữ, thái giám ai cũng nhỏ giọng thì thầm về mình, thậm chí ánh mắt của bạn học trong thư viện khi nhìn y và Yến Dĩ Tuần đều không bình thường.
Kỳ Văn càng cảm thấy khó chịu.
Cũng may hôm nay học lớp binh pháp nên không có thời gian cho bọn họ buôn chuyện.
Tại Diễn Võ Trường, Trì Linh toàn thân mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu đứng ở vị trí trung tâm. Nam nữ đứng hai bên trái phải quay mặt vào nhau.
Mắt phượng thon dài của Trì Linh nhàn nhạt đảo qua. So với dáng vẻ thẹn thùng mà Kỳ Văn nhìn thấy mấy ngày trước, Trì Linh hôm nay trông nghiêm túc hơn nhiều.
Nàng lạnh lùng nói: “Các ngươi hẳn đã biết ta là ai, vậy nên ta không tự giới thiệu nhiều nữa. Trong khoảng thời gian ở Cảnh Thành này, ta sẽ đảm nhiệm huấn luyện võ thuật cho các ngươi.”
“Đến giờ của ta, không được phép đi trễ về sớm, không được phép chơi đùa.”
“Nghe hiểu chưa?”
Các học viên hôm nay mới biết môn võ thuật là do nữ tướng quân Trì Linh dạy, lập tức hai mắt nhìn nhau bàn tán sôi nổi. Trong đó có vài tên nam tử phản ứng cực kỳ mạnh mẽ.
Một nam tử bạch y ngẩng đầu lên: “Sao có thể giao binh pháp cho một nữ tử dạy được? Thể lực của nữ vốn yếu hơn nam, để một nữ tử đứng ra huấn luyện, chỉ sợ không thích hợp.”
Người bên cạnh liên tục phụ họa: “Đường đường là nam nhi cao bảy thước lại để cho nữ tử giáo huấn, vậy chẳng phải mất hết mặt mũi sao.”
Mỗi câu đều chọc trúng tâm, mỗi câu đều là nghi ngờ nữ nhi.
Một nữ tử mặc y phục hồng phấn nghe xong không phục: “Nữ tử sao không thể dạy học, lẽ nào các ngươi nghi ngờ năng lực của Trì tướng quân?”
Bạch y nam tử liếc mắt nhìn nàng: “Nữ nhi thì nên hiền lương thục đức, giúp chồng dạy con, chứ đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì. Trì tướng quân tuy có công huân trên người, nhưng vẫn là phận nữ nhi, hẳn nên làm tốt bổn phận của mình.”
Phấn y nữ tử bề ngoài nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua chút nào: “Trì tướng quân đã làm tốt bổn phận, nhiều lần chiến thắng trở về, còn ngươi đã làm tốt bổn phận của học viên chưa? Sợ là ngay cả chữ tôn sư trọng đạo ngươi cũng không biết viết thế nào.”
“Nam tử làm được, nữ tử vì sao không thể.”
“Trì tướng quân đã dẫn dắt hàng vạn quân sĩ, lập được bao nhiêu chiến công, khi đó không biết ngươi biết uống sữa chưa.”
Bạch y nam tử cứng họng không đáp lại được: “Ta đâu có nghĩ Trì tướng quân không thể dạy được!”
“Vậy ngươi nói nhiều như thế là muốn diễn trò cho mọi người cười à?”
Bạch y nam tử tức giận phất tay áo: “Ngươi! Đanh đá như vậy sau này ai dám lấy ngươi chứ.”
Hồng y nữ tử cười khinh miệt: “Không nhọc ngươi quan tâm.”
Thấy hai người sắp cãi nhau ầm ĩ, bạn bè bên cạnh vội vàng ngăn lại, khung cảnh dần trở nên hỗn loạn.
Kỳ Văn liếc nhìn phản ứng của những người khác.
Đại hoàng tử Yến Thanh Việt đặt quạt trên cằm, im lặng xem trò khôi hài này. Ngũ hoàng tử Yến Chiêu cà lơ phất phơ đứng ở rìa đội ngũ, lúc này trên mặt treo lên nụ cười như mọi ngày, như thể đang xem kịch vui. Yến Dĩ Tuần khoanh tay đứng bên cạnh Yến Chiêu, vẻ mặt thờ ơ, không chút quan tâm đến chuyện này.
Cả ba người đều không có ý định nhúng tay vào.
Nghĩ cũng phải, bọn họ mang thân phận hoàng tử, giúp bên nào cũng không thỏa đáng.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt người khác chăm chú nhìn mình, Yến Chiêu ngước mắt nhìn về phía Kỳ Văn cách đó không xa.
Yến Chiêu tươi cười xán lạn, dùng khẩu hình miệng nói chuyện với Kỳ Văn: “Tiểu mỹ nhân.”
Kỳ Văn mỉm cười đáp lại.
Yến Dĩ Tuần đứng bên cạnh bị động tác của Yến Chiêu làm cho kinh động, hơi quay đầu nhìn theo tầm mắt của Yến Chiêu, kết quả là vừa vặn đụng phải ánh mắt của Kỳ Văn chưa kịp thu hồi.
Nhớ tới chuyện cãi nhau hôm qua, hai người lúng túng thu hồi tầm mắt.
Kỳ Văn xoa xoa giữa mày, không hiểu vì sao hôm nay đầu choáng váng như vậy. Y không để ý nhiều, đem sự chú ý của mình quay về lớp học, nhìn hai người kia vẫn cãi nhau không ngừng.
Y trầm mặc, sau lên tiếng nói: “Tư tưởng của triều đại ngày nay ngày càng khai sáng, vứt bỏ không ít tập tục cổ hủ. Trì tướng quân đến ngày hôm nay có thể ngồi vững chức tướng quân, chẳng phải so với nam tử càng có năng lực hơn sao.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều đổ về phía Kỳ Văn.
Từ nãy đến giờ, Kỳ Văn là nam tử duy nhất lên tiếng bênh vực nữ tử, ánh mắt của Trì Linh không khỏi bị y hấp dẫn.
Bạch y nam tử thấy Kỳ Văn đứng về phía cô nương khoác áo hồng phấn nên giận sôi máu, âm dương quái khí nói: “Nhị hoàng tử phi cũng là nam tử, chẳng lẽ gả làm nam thê liền quên mất chính mình là gì à.”
Nhị hoàng tử Yến Dĩ Tuần vốn không được sủng, càng chưa kể đến mối quan hệ bất hòa giữa Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần sau khi thành thân, cho nên nam tử bạch y không hề sợ hãi: “Chẳng lẽ gả cho người khác giới tính liền thay đổi?”
Kỳ Văn vui vẻ: “Ta cũng muốn thay đổi lắm, nhưng Nhị hoàng tử thích giới tính hiện tại của ta hơn.”
“Ngươi với Nhị hoàng tử tình cảm bất hòa, đừng có mà giả vờ giả vịt!”